Quý Kỳ An về nhà với khuôn mặt đầy vết thương.
Mẹ anh hỏi thế nào anh cũng không nói lý do.
Tôi lại đại khái đoán được.
Hôm đó tôi hỏi về mối tình đầu của anh, phản ứng của Quý Kỳ An rõ ràng là nghĩ đến chuyện gì đó nhưng không muốn nói với tôi.
Hôm nay tôi mới nhận ra, đó là chuyện liên quan đến Tạ Hành Tri, nên anh mới hết lần này đến lần khác do dự không nói.
Quý Kỳ An sợ nói ra tôi sẽ không tin, hay chính anh cũng không muốn tin, người anh trai anh luôn ngưỡng mộ từ nhỏ, thực ra hình như không thích anh nhiều như vậy.
Trong phòng, tôi lấy hộp thuốc ra bôi cho Quý Kỳ An, anh đau đến nhe răng trợn mắt.
Tôi tức giận: "Ai bảo anh đi đánh nhau? Anh không biết Tạ Hành Tri từng luyện tán thủ sao?"
Quý Kỳ An ngẩn người: "Sao em biết anh đi tìm anh ta?"
Anh bỏ miếng bông gòn ra, ôm tôi vào lòng, giọng buồn buồn: "Anh không phải đi tranh giành tình cảm đâu, em đừng giận anh."
"Anh là Coca à mà có nhiều khí thế vậy?"
Quý Kỳ An không nói gì nữa.
"Quý Kỳ An, về chuyện sợi dây chuyền ngọc bích, Tạ Hành Tri đã nói với anh như thế nào?" Tôi nâng mặt anh lên hôn một cái, "Anh ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của em, không được giấu giếm, tối nay em sẽ nghe lời anh hết."
Quý Kỳ An ánh mắt lảng tránh: "Bố mẹ còn ở nhà mà."