Khương Sơ Nghi bị nhéo cằm, bị ép quay đầu đối mặt Tông Dã, kỳ thật cô đã nghiêm túc hai giấy nghe anh trả lời. Cô dùng chút sức lực cuối cùng đấm vào ngực anh: "Lưu manh."
Tông Dã không giấu diếm Văn Thục chút nào, cưng chiều nắm lấy tay cô, ghé sát vào tai cô: "Ừ, anh lưu manh."
Vừa nói, tay anh lại trượt xuống cơ thể mềm mại, lướt qua khe núi, ngón giữa hơi hơi giơ lên.
Khương Sơ Nghi rùng mình, xoay người tránh đi.
Bắp chân của cô cọ vào vết bẩn ướt nhờn trên ga giường, mặt nóng bừng, cô mới ý thức được, muốn dịch chuyển sang vị trí khác, lại phát hiện ga giường nhăn nhúm...
Cô bị ném vào một mớ hỗn độn, cô bối rối không nhận ra rằng quần áo của Tông Dã vẫn đang trên người anh, ngoại trừ khóe mắt đỏ bừng và một vết cắt trên miệng, mọi thứ khác đều bình thường.
Khương Sơ Nghi đột nhiên giãy giụa: "Em không muốn nằm ở đây nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT