Khương Sơ Nghi ngồi đợi suốt cả buổi sáng ở trường quay tại Hoành Điếm. Sau khi buộc phải lắng nghe những lời huyên thuyên về chuyện thường ngày của nhóm người xung quanh mình suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng thấy nữ chính thong dong đến muộn sau bữa trưa.

Sau khi quay được mười phút, theo tiếng hô “cắt” của đạo diễn, Khương Sơ Nghi cũng đã hoàn thành cảnh quay cuối cùng trong phân đoạn của mình.

Cô lặng lẽ thu dọn đồ đạc gọn gàng, còn chưa kịp ăn một bữa cơm chung cùng đoàn làm phim đã bị người khác lôi đi một cách vội vàng. 

Khương Sơ Nghi kéo mũ lưỡi trai xuống thấp, đeo khẩu trang rồi đưa vali cho trợ lý.

Theo lịch trình thì còn khoảng mười phút nữa xe mới đến. Trợ lý mới xác nhận địa chỉ với tài xế xong xuôi, vừa quay đầu lại đã trông thấy Khương Sơ Nghi đang khoanh tay và cúi đầu xuống, chẳng biết cô đang nghĩ gì. Thế là cô ấy không khỏi buồn bực: “Chị à, sao hôm nay chị lại hành động bí ẩn như thế này? Chúng ta đã nổi tiếng đến vậy rồi á?”

Khương Sơ Nghi vươn tay vỗ một cái vào trán cô ấy: “Chỉ có mỗi em nói chuyện với bà chủ của mình như vậy thôi đấy nhé?”

Trợ lý nhỏ bèn cười hì hì.

Nếu nói về sự nổi tiếng thì chắc chắn nó chẳng dính dáng gì tới Khương Sơ Nghi cả. Nhưng mà gần đây, quả thực cô cũng không flop cho lắm.

Trong khoảng thời gian này, bộ phim cổ trang [Thành kính chi nhận] do iFLYTEK* tung ra đã được phát sóng rộng rãi. Đó là một bộ phim quy mô lớn với nhiều nhân vật chính, mỗi người đều được làm trung tâm của một số phân đoạn khác nhau để cùng thúc đẩy tình tiết phim. Có rất nhiều tên tuổi lớn và xuất sắc tụ hội trong phim, còn Khương Sơ Nghi chỉ là một nhân vật thị nữ thảo mai có kết cục thê thảm.

*iFLYTEK là một công ty công nghệ thông tin thuộc sở hữu nhà nước của Trung Quốc được thành lập vào năm 1999. Nó tạo ra phần mềm nhận dạng giọng nói và hơn 10 sản phẩm internet và di động dựa trên giọng nói bao gồm các ngành giáo dục, truyền thông, âm nhạc, đồ chơi thông minh. 

Cô không có nhiều cảnh quay trong phim nhưng lại khiến người ta cực kỳ căm ghét.

Mặc dù làm người nổi tiếng cần phải có đủ tố chất tâm lý nhưng mà suốt mấy năm nay, Khương Sơ Nghi vẫn luôn vô danh và cũng đã quen làm người ngoài lề rồi. Thế nên hai ngày nay, khi số người mắng mỏ mình đột nhiên nhiều hơn đôi chút, cô lại cảm thấy hơi không thoải mái.

Tài xế lái xe từ thành phố Nghĩa Ô đến Thượng Hải.

Xe vừa lên đường cao tốc thì trời bắt đầu đổ mưa. Khương Sơ Nghi cuộn người lại rồi nép vào ghế.

Suốt mấy ngày liên tiếp trong tuần này, cô đều phải quay phim vào đêm khuya nên chỉ có thể chợp mắt không quá năm tiếng đồng hồ, vậy nên đầu cô lại bắt đầu đau nhức âm ỉ.

Sắc mặt của Khương Sơ Nghi có phần mệt mỏi: “Chúng ta đang đi đâu thế?”

Cao Ninh vừa gọi điện thoại vừa quơ quơ tấm vé trên tay: “Lát nữa sẽ có một sự kiện đấy.”

Khương Sơ Nghi cầm lấy nó rồi nhìn cả mặt trước lẫn mặt sau.

Fierce CN 2020.

Lễ hội âm nhạc điện tử à?

Khương Sơ Nghi khó hiểu: “Đây là sự kiện gì vậy? Tại sao chẳng ai nói trước với em thế?”

Cao Ninh nở nụ cười thần bí: “Ông Tần đã gửi tấm vé này đến đây. Chị sẽ dẫn em đi gặp một người.”

Khương Sơ Nghi mở điện thoại di động lên để xem thời gian, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Lát nữa đến Thượng Hải có cần phải trang điểm không? Em muốn về nhà một chuyến.”

“Để làm gì?”

Cô thành thật trả lời: “Đi thăm Rabbit.”

“...”

Mí mắt của Cao Ninh giật giật, chị ấy cảm thấy hơi ngạt thở: “Sao đi đến đâu em cũng nhớ tới con thỏ quèn kia vậy hả?”

Sắc mặt Khương Sơ Nghi đầy sầu não. Sau một hồi im lặng, cô vẫn không nhịn được nên đã lên tiếng: “Em gái của em nói rằng gần đây nó chán ăn nên chẳng chịu ăn uống gì cả.”

Cao Ninh thực sự phục cô rồi: “Dù sao thì em cũng là một nữ ngôi sao cơ mà, em có thể nào dành cả ngày để nghĩ đến những chuyện nghiêm túc được không?”

Khương Sơ Nghi là một ngôi sao trẻ lu mờ và chẳng có tiếng tăm gì cả. Cô thích thỏ đến mức hầu như ai ai cũng biết chuyện này. Nếu xét về cô một cách toàn diện thì có lẽ, điều duy nhất khiến Khương Sơ Nghi nổi bật trong giới giải trí chính là sở thích lạ lùng, khác hẳn với những người bình thường - ăn, ngủ và chơi với thỏ.

Mà có lẽ gần đây lại có thêm một điều nữa rồi – một thị nữ rửa chân vừa xảo quyệt vừa gian trá.

*

Khi họ đến Thượng Hải thì trời cũng tạnh mưa. Trợ lý nhỏ cùng Khương Sơ Nghi về nhà một chuyến.

Mặc dù Khương Sơ Nghi không phải là khách quý chính thức của lễ hội âm nhạc điện tử vào buổi chiều, hơn nữa độ nổi tiếng cũng chỉ ở mức bình bình nhưng từ trước đến nay, cô vẫn luôn cực kỳ tôn trọng nghề nghiệp của mình và tuyệt đối không bao giờ thể hiện khía cạnh cẩu thả hay lề mề.

Sau khi cho Rabbit ăn xong, Khương Sơ Nghi bèn đắp mặt nạ, nghiêm túc trang điểm, uốn cong rèm mi nhỏ, lục tìm một chiếc áo thun dệt kim ngắn màu be và một cái quần đùi denim, cuối cùng cô đeo khẩu trang và mang kính râm rồi mới ra ngoài.

Dựa vào địa chỉ mà Cao Ninh gửi tới, Khương Sơ Nghi và trợ lý nhỏ bắt taxi đến đó. Không ngờ đó lại là một câu lạc bộ Underground có vị trí bí mật, vì vậy hai người họ phải tìm kiếm suốt một lúc lâu mới tìm được chỗ.

Mặc dù vẫn chưa tiến vào trong nhưng họ đã có thể nghe thấy sóng âm của từng hồi trống và tiếng reo hò ầm ĩ. Nhìn sang hướng đó, họ bắt gặp phong cách hội họa u ám của một thế giới hoàn toàn khác biệt: Ở trên tường, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những bức tranh graffiti hỗn độn lẫn kỳ dị, mấy tấm áp phích và những chiếc vòng cổ Cuba được treo lên, còn có mấy chiếc đầu lâu có đủ loại hình thù kỳ quái được phun sơn đủ màu. Tất cả đều trực tiếp làm bật lên phong cách Hiphop ngang tàng.

Đám người đang đợi soát vé ở phía sau bọn họ là một nhóm thanh niên trẻ trung. Mấy người này tụ tập một chỗ, thuốc lá không rời tay, đeo dây chuyền nhỏ bằng vàng và mang kính râm màu đen cỡ lớn, thỉnh thoảng lại bắn những câu West Coast Hiphop* mà người ta không thể nghe rõ.

*West Coast Hiphop hay còn gọi là West Coast rap. Đây là một loại phong cách âm nhạc, được gọi là “G-funk”. West Coast thuộc một nhánh âm nhạc Hiphop theo khu vực, bao gồm tất cả các tác phẩm âm nhạc hoặc nghệ sĩ có nguồn gốc từ phương Tây của Hoa Kỳ.

Khương Sơ Nghi quay đầu liếc mắt quan sát một thoáng, tình cờ bắt gặp một vị đại ca nào đó có hàm răng sứ đính toàn kim cương sáng bóng.

“...”

Cô bình tĩnh nhìn sang chỗ khác.

Chẳng biết là do có quá nhiều người xếp hàng ở phía trước hay là đã xảy ra sự cố mà hàng người phía trước không hề di chuyển sau khi họ đã chờ đợi cả buổi trời. Vất vả lắm Khương Sơ Nghi mới nhẫn nại đợi đến lúc vào câu lạc bộ. Người soát vé cho cô là một chị gái trẻ tuổi. Ở đây không có nhiều người ăn mặc bình thường nên điều này giúp Khương Sơ Nghi cảm thấy an toàn đôi chút.

Chị gái kia nhắc nhở: “Cô cần phải tháo khẩu trang và kính râm ra một lát đấy.”

Khương Sơ Nghi làm theo.

“Ơ kìa, cô bao nhiêu tuổi rồi?” Rõ ràng chị gái kia không nhận ra Khương Sơ Nghi nên lại nhìn vào chứng minh thư của cô thêm vài lần để xác nhận: “Người còn ở độ tuổi vị thành niên không được vào trong đâu.”

“Tôi đã hơn hai mươi tuổi rồi.” Khương Sơ Nghi đeo khẩu trang chỉnh tề.

“Ồ, trông cô trẻ quá đi mất.” Chị gái kia mỉm cười một cách hòa nhã, vừa trả lại đồ đạc cho cô vừa hỏi: “Còn độc thân hả?”

“Ừm.”

Chị gái bèn đưa một chiếc vòng tay cho cô: “Hãy viết một vài thông tin liên lạc và tên của cô lên mặt trên đi.”

Khương Sơ Nghi cầm lấy cây bút trên bàn rồi làm theo.

Thấy cô viết xong, chị gái kia bèn đeo vòng tay giúp cô rồi nở nụ cười trêu ghẹo: “Cô có thể trao đổi vòng tay với bạn mới đấy. Chúc cô chơi vui vẻ nhé.”

Câu lạc bộ đã bắt đầu nóng lên rồi. Khương Sơ Nghi bèn gửi một tin nhắn cho Cao Ninh.

Người vừa rồi vẫn còn thúc giục cô có mặt đúng giờ, lúc này lại không còn vội vã nữa, mười phút sau mới hồi âm: “Tự chơi một lát đi, nếu có chuyện chị sẽ tìm em.”

Cô đứng yên tại chỗ rồi đảo mắt nhìn xung quanh một vòng.

Trợ lý nhỏ đã nóng lòng đến mức không thể kiềm chế sự hưng phấn được nữa, chỉ đợi Khương Sơ Nghi gật đầu thì cô ấy đã lập tức bung xõa để hòa vào biển người đông nghìn nghịt.

Âm thanh điện tử nổi lên đùng đùng bên tai như đang điên cuồng nhảy nhót trên từng dây thần kinh của cô. Khương Sơ Nghi cảm thấy hơi khó thở sau khi nán lại đó được một lúc. Cô bèn tìm một góc yên tĩnh hơn đôi chút, nhấc ly champagne lên rồi uống, cố gắng hết sức để làm bản thân dễ chịu hơn.

Là một người thích uống rượu, xung quanh cũng chẳng có ai nên hiếm khi Khương Sơ Nghi có thể phóng túng như thế này. Cô uống cạn vài ly, chẳng mấy chốc đã cảm thấy chuếnh choáng say.

Sau khi xua đuổi vài người tới gần bắt chuyện với mình, Khương Sơ Nghi vừa đặt ly rượu xuống thì đột nhiên bị tạt nước vào người từ phía đối diện.

Ngẩng đầu nhìn lên, cô chẳng biết người trên sân khấu là nhân vật rapper underground nào. Thoạt nhìn, Khương Sơ Nghi chỉ thấy đó là một vũ công disco thâm niên, xăm trổ kín cánh tay cùng với mái tóc nhuộm lộn xộn. Người này đang chơi rất sung, trên tay cầm một chai nước khoáng chỉ còn một nửa vì nước đã bị đổ đi theo động tác lắc mạnh.

Những ánh đèn trong câu lạc bộ nhấp nháy, chợt sáng chợt tối khiến người ta phải lóa mắt và choáng váng. Khương Sơ Nghi lần theo bảng hướng dẫn, loạng choạng tìm được cầu thang rồi mở cửa bước vào.

Nơi đây ít người vãng lai nên không hề có camera giám sát. Cô ngồi xuống cạnh xà ngang của tủ điện, lấy khăn tay từ trong túi xách ra để lau chùi chỗ vừa bị ướt.

Đôi mắt của Khương Sơ Nghi trống rỗng. Cô dựa lưng vào tường để nghỉ ngơi một lát.

Đột nhiên, một giọng nữ nhỏ xíu truyền tới tai cô. Khương Sơ Nghi hơi nghiêng người rồi thò đầu ra ngoài.

Hai người, gồm một nam và một nữ, lần lượt tiến vào.

Họ đứng cách cô một góc cua, cách nhau vài bước chân. Người đàn ông mặc áo ngắn tay màu tối rộng thùng thình, đội mũ lưỡi trai và đang dựa vào cửa cầu thang.

Anh khẽ cúi đầu, dùng một tay châm lửa, phong thái hơi biếng nhác và bất cần.

Chẳng mấy chốc, ánh sáng màu đỏ rực vụt sáng rồi tắt lịm.

Sau hai tiếng lách cách, chiếc bật lửa đã được đóng lại.

Người con gái kia chắp tay sau lưng, hai tay xoắn chặt vào nhau và đang khẽ khàng thì thầm điều gì đó.

Cô ta giả vờ bình tĩnh nhưng rõ ràng là đang ngượng ngập và hồi hộp.

Còn người đàn ông kia thì ngậm điếu thuốc với vẻ chẳng hề hứng thú chút nào, làn khói nhẹ nhàng phiêu lãng rồi tràn ra từ giữa bờ môi một cách tự nhiên.

Ở đây không sáng sủa cho lắm, ánh sáng bị che khuất tạo thành một khu vực có sắc thái mập mờ, khiến cho khung cảnh không hề rõ ràng này bỗng dưng trở nên hấp dẫn hơn.

Cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Có lẽ đã phát hiện ra nhân vật thứ ba không nên có mặt lúc đó nên người đàn ông nhanh chóng ngước mắt lên. Khương Sơ Nghi không kịp phản ứng nên vừa khéo bắt gặp ánh mắt anh.

Điếu thuốc được ngậm giữa môi, khuôn mặt anh mơ hồ và lạnh nhạt. Họ chỉ nhìn nhau vỏn vẹn vài giây thôi, sau đó Khương Sơ Nghi đã ngồi thẳng dậy.

Sau khi lấy điện thoại di động ra để xem thời gian, Khương Sơ Nghi bèn dùng hai tay ôm lấy đầu gối, tiếp tục dựa vào tường chờ đợi.

Đây là loại chuyện thường tình, thấy mãi thành quen. Cô cũng không mấy hứng thú với những chuyện tầm phào. Nhưng ở đây là góc chết vì là nơi lắp đồng hồ điện, hơn nữa đồ đạc linh tinh lại chất thành đống, mà đường đi đã bị hai người kia chiếm giữ cả rồi, cho dù cô có muốn đi cũng không được.

Vài phút sau, đèn cảm biến ở cầu thang vụt tắt. Khương Sơ Nghi đoán là ắt hẳn hai người kia đã xong việc rồi.

WeChat của cô rung lên liên hồi vì Cao Ninh đang gửi mười mấy tin nhắn WeChat  để hỏi Khương Sơ Nghi đang ở đâu.

Cô vội vàng đứng dậy và cúi đầu xuống, vừa trả lời tin nhắn vừa bước ra ngoài. Nhưng chưa đi được hai bước, cô đã đột nhiên vấp chân rồi lảo đảo.

Thế là Khương Sơ Nghi lập tức kêu lên theo phản xạ có điều kiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play