Khi Ánh Sao Run Rẩy

Chương 7


3 ngày

trướctiếp

Khoảng một lúc sau mọi người dần đến đông đủ, nhân viên phục vụ cũng bắt đầu bê đồ ăn lên.

Trên bàn ăn bày đủ loại hải sản, mì mực, mì ý và pizza. Khương Sơ Nghi gắp một ít rau củ nướng vào bát rồi bắt đầu ăn từng thứ một.

Nhĩ Nhĩ thấy cô chỉ ăn đồ ăn trước mặt mình thì ân cần gắp mấy loại hải sản bỏ vào đĩa cho cô: “Đây là đặc sản địa phương của bọn họ đấy, cô ăn thử đi.”

Khương Sơ Nghi: “Cảm ơn.”

Món mì ý cua của nhà hàng này khá hợp khẩu vị Khương Sơ Nghi, sau khi cô lặng lẽ tính lượng calo một lúc, vẫn quyết định nhịn đau không ăn món này.

Trên bàn cơm ăn uống linh đình, cô ăn thật sự chậm, cũng không nói câu nào, thỉnh thoảng lại nghe xem người khác đang nói gì.

Vì để diễn nhân vật trong phim cho thật nhất, từ nhỏ Khương Sơ Nghi đã có thói quen nghề nghiệp…. Ngẩn ngơ ở một nơi nào đó, yên lặng quan sát biểu cảm động tác của mọi người, nghiền ngẫm suy nghĩ trong lòng bọn họ.

Mà giờ phút này, Tân Hà ngồi đối diện với cô đang nghiêng đầu, hình như cô ấy đang nói đùa với Kí Khải, nhưng ánh mắt lại thoáng vô tình nhìn sang chỗ khác.

Nhìn vào Tông Dã.

Không biết Kí Khải đã nói câu gì mà Tân Hà bị chọc cho cười nghiêng cười ngả, hờn dỗi duỗi tay ra vẻ muốn đánh anh ta.

Tất cả mọi chuyện lọt vào mắt cô, Khương Sơ Nghi tính toán ra một số so sánh kha vi diệu.

Tiếng động Tân Hà tạo ra hơi giống cố tình, giống như đang giận dỗi với ai đó.

Cô khẽ liếc nhìn Tông Dã.

Anh giống với cô, từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu ăn, hình như từ đầu đến cuối chẳng mấy khi nói chuyện.

Nghĩ đến tai tiếng lúc trước lướt Weibo nhìn thấy, trong lòng cô yên lặng tự tưởng tượng ra một câu chuyện ngược luyến tình tay ba máu chó....

Cô vừa nghĩ vừa gắp miếng mực đỏ au trên đĩa.

Cô bỏ vào trong miệng, cảm thấy có hơi cay, trong lúc đang nhai kỹ nuốt chậm bỗng nhiên lại nghe thấy đạo diễn bắt đầu đọc diễn văn.

Cũng không biết là ai mở máy hát của ông ấy, ông ấy bắt đầu nói từ sự tu dưỡng của chính bản thân diễn viên rồi nói đến cái gì là nghệ thuật thực sự. Mười phút trôi qua, cả bàn đều bị bắt dừng nói đùa, lẳng lặng làm ra vẻ như đang nghe.

Một buổi liên hoan bỗng dưng lại biến thành cảnh tượng lãnh đạo mở họp.

Rõ ràng đạo diễn đã hơi say, khi nói đến lúc kích động nhất thì ông ấy đặt cái cốc xuống, bắt đầu chỉ tên từng ngôi sao nổi tiếng trên bàn: “Ví dụ như hôm nay đi, có cô gái nước ngoài đến muốn xin ký tên, kết quả thì sao? Vương Than, Tông Dã, hai người các cậu không ai là viết chữ đẹp, làm diễn viên là phải rèn luyện cả trong lẫn ngoài. Đến chữ còn xấu thì ngoại hình đẹp còn có tác dụng gì nữa?”

Khương Sơ Nghi gật đầu như thể rất thấu hiểu.

Tông Dã cười như không cười nhìn sang.

Khương Sơ Nghi lập tức cúi đầu xuống.

Đạo diễn phê bình dạy dỗ xong, thấy biểu cảm của mọi người nghiêm túc, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng: “Thôi vậy, hôm nay đến đây thôi, mọi người tiếp tục ăn đi.”

Mọi người xung quanh đều động đũa, Khương Sơ Nghi không muốn lãng phí đồ ăn nên gắp nốt nửa đĩa mực đã nguội còn lại bỏ vào miệng.

Tông Dã dựa người vào lưng ghế, ánh mắt anh nhìn về phía trước, ho khan một tiếng, bả vai hơi tựa về phía cô, nghiêng đầu, hình như anh có chuyện muốn nói với cô.

Anh mặc một cái áo khoác ngoài, khi anh đến gần, thậm chí Khương Sơ Nghi còn có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người anh, thanh mát, có hơi giống mùi đắng nhẹ của hỗn hợp cam khô và quýt.

Khương Sơ Nghi còn đang nhai mực, cô quay đầu sang lúng búng nói: “Anh có việc gì à?”

Tông Dã ừ một tiếng.

Thấy anh cười, cô chẳng hiểu chuyện gì: “Cái gì thế?”

“Chữ tôi xấu lắm à?”

Cô nuốt miếng mực trong miệng xuống, đang định trả lời thì bỗng nhiên cảm thấy vị sa tế xộc lên khí quản.

Vốn dĩ Khương Sơ Nghi không biết ăn cay, chuyện diễn ra quá bất ngờ, suýt chút nữa cô chảy cả nước mắt. Cô vội vàng cầm lấy cốc nước trong tầm tay mình, uống mấy ngụm liền. Cô nghiêng đầu ho mấy tiếng, cố gắng nói: “Anh hỏi chuyện đó làm gì?”

“Vừa nãy đạo diện nói chuyện, tôi nhìn thấy cô cũng gật đầu theo.”

“À...”

Khương Sơ Nghi bị cay đến nỗi hơi ngơ ngơ, trên tay cô còn cầm cái nĩa, bỗng chốc thấy mơ màng: “Đúng là không được đẹp lắm.”

Rất rõ ràng Tông Dã hơi sững sờ.

Ba giây sau khi nhận ra bản thân đã nói gì, Khương Sơ Nghi lập tức bổ sung thêm: “Cũng, cũng không phải xấu lắm, có khả năng hơi khó nhận mặt chữ thôi.”

Yên lặng một lúc, dường như sự hoang mang nào đấy của anh nhận được lời giải thích, anh khẽ cười: “Là thế à, bảo sao.”

Khương Sơ Nghi “a” một tiếng, sợ đắc tội anh, giọng nhẹ nhàng đi vì chột dạ: “Bảo sao cái gì cơ?”

“Bảo sao cô không nhận ra tôi?” Tông Dã như đang nhớ lại, ngón tay mảnh khảnh gõ lên mặt bàn, chầm chậm nói ra một cái tên.

“Thỏ nhỏ.”

Cô ngơ ngác nhìn vào mắt Tông Dã.

Thậm chí còn có mấy giây cô không thể quản lý được biểu cảm của mình.

Khương Sơ Nghi lập tức nắm chặt cái nĩa trên tay, vị cay lan từ cổ họng cho đến tận lục phủ ngũ tạng. 

Khương Sơ Nghi uống một ngụm nước để che giấu, phải mất một lúc lâu cô mới có thể ra vẻ thản nhiên nói chuyện: “Thật ra tôi nhận ra anh.”

Trong bữa tiệc quá ồn ào, giọng của cô lại nhỏ, Tông Dã không nghe rõ, anh cúi đầu: “Hả? Cái gì cơ?”

Khương Sơ Nghi cao giọng hơn một chút: “Tôi nói là ngay từ lần đầu tiên tôi đã nhận ra anh.”

Anh khẽ cười, giọng điệu ôn hòa: “Vậy tại sao lại giả vờ không quen biết tôi.”

Khương Sơ Nghi thoáng sững sờ.

Anh thẳng thắn quá.

Còn có thể vì gì nữa đây? Đương nhiên là vì cho thấy bản thân rất hiểu chuyện, quên đi “cảnh tượng phong lưu” đã từng bị cắt ngang của anh. 

Khương Sơ Nghi vắt hết óc suy nghĩ xem làm thế nào để kết thúc đề tài này cho nó đàng hoàng.

“Cô đã sửa được điện thoại chưa?”

Cô lập tức nói: “Tôi sửa được rồi.”

Tông Dã gật đầu như đang tự hỏi một lát, anh hỏi: “Cô có tiện cho tôi thông tin liên lạc không?”

“Hai người tạm dừng trước đã.”

Cuộc nói chuyện bị cắt ngang, Khương Sơ Nghi quay đầu.

Người hét to chính là phó đạo diễn chịu trách nhiệm quay chụp lần này.

Qua ba lượt rượu, mặt phó đạo diễn đỏ bừng, hài hước nói: “Hai người dí sát vào nhau thế, đang thì thầm cái gì đấy?”

Khuỷu tay Tông Dã chống lên mép bàn, anh cúi đầu, bộ dạng như đang nghe người khác nói chuyện. Nhìn từ một góc độ khác, cơ thể anh hơi nghiêng về phía cô, hai người ghé sát vào nhau, tư thế rất thân mật.

Kí Khải vừa mới bị trêu chọc, cuối cùng anh ta cũng tìm được cái cớ, lập tức dời chiến hỏa sang chỗ khác, cười đùa: “Tông Dã, nhìn cậu trông nói chuyện tập trung quá nhỉ, phó đạo diễn gọi tên cậu hai lần mà cậu cũng không nghe thấy?”

Mọi người đều cười, dường như anh cũng không ngại bị trêu, hỏi: “Xin lỗi, vừa nãy đang nói gì thế?”

Tân Hà nhìn về phía Khương Sơ Nghi, trên gương mặt xinh đẹp không có bất cứ biểu cảm nào, đôi môi đỏ hơi cong lên: “Không nói gì cả, hai người tiếp tục trò chuyện đi.”

Cuối cùng cũng chờ được đến lúc bữa tiệc kết thúc, đạo diễn uống đến choáng váng được người khác đỡ về phòng. Khương Sơ Nghi ngồi tại chỗ xoa bụng.

Vừa rồi trong lòng cô bận nghĩ đến chuyện khác nên không cẩn thận ăn hơi nhiều, bây giờ cô cảm thấy hơi đầy bụng...

Cô liếc thấy người bên cạnh đứng dậy, cô đứng dậy nhường chỗ để cho anh đi ra ngoài.

Bỗng nhiên, Khương Sơ Nghi gọi anh lại: “Này, anh đợi đã.”

Tông Dã nhìn vào đôi mắt cô: “Cô đang gọi tôi à?”

“Ừ.”

Vương Than đứng ngay bên cạnh, ánh mắt vi diệu, lia mắt nhìn hai người bọn họ: “Sao thế, có cần tôi phải tránh mặt không?”

“Không…”

Cô còn chưa nói đến chữ “cần” thì Tông Dã đã nói: “Chờ tôi một lúc.”

Vương Than cười “a” lên một tiếng, giọng điệu chứa đầy ẩn ý: “Tôi chờ cậu làm gì, đi trước đây, ai mà dám quấy rầy cậu chứ?”

Nhìn về phía bóng lưng Vương Than rời đi, Khương Sơ Nghi nặn ra một nụ cười: “Không phải chuyện gì quan trọng đâu, hay là anh đi với bạn anh trước đi.”

“Cậu ta thích nói đùa thôi, cô đừng để ý làm gì.”

Khương Sơ Nghi giơ điện thoại di động lên, bình tĩnh nói: “Anh có muốn kết bạn WeChat không, tôi kết bạn với anh.”

Vẻ mặt Tông Dã có hơi bất ngờ.

Nhìn thấy phản ứng này của anh, bỗng dưng Khương Sơ Nghi thấy hơi nghi ngờ.

Chẳng phải vừa nãy là anh chủ động xin thông tin liên lạc của cô sao, chẳng lẽ cô hiểu sai ý anh à?

Cô nói: “Không được tiện lắm à?”

“Không phải.”

Tông Dã suy tư: “Điện thoại của tôi hết pin rồi, có thể tìm luôn trên máy cô không?”

“Được, anh đọc đi.”

Anh đọc từng con số cho cô nghe.

Ánh mắt Tông Dã rơi xuống ngón tay đang gõ trên bàn phím của cô, lại dần di chuyển lên trên. Màn hình toả ra ánh huỳnh quang mỏng manh, chiếu sáng đường nét trên khuôn mặt cô, khi cô gõ chữ vẻ mặt rất tập trung, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông mi của cô.

Một lúc sau, Khương Sơ Nghi đã gửi yêu cầu kết bạn xong. Cô cất điện thoại đi, chỉ sang bên cạnh: “Vậy tôi đi trước nhé?”

“Ừ.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp