Buổi họp sẽ bắt đầu vào lúc chín giờ. Khương Sơ Nghi còn chưa kịp ăn sáng đã phải nhờ Tiểu Chung đỡ đi tới phòng họp.

Lúc hai người bọn họ vào phòng thì Nhĩ Nhĩ còn chưa tới. Tiểu Chung đưa cái túi sưởi đã sạc đầy điện cho Khương Sơ Nghi ôm: "Chị đặt cái này lên bụng đi."

Sợ cô bị lạnh nên Tiểu Chung còn chu đáo phủ thêm cho cô một tấm thảm tua rua nữa: "Nếu khó chịu quá thì chị nằm sấp xuống nghỉ chút đi. Lát nữa biên kịch tới em lại gọi chị dậy, được không?"

Khương Sơ Nghi trùm chăn đáp lại một tiếng trong cuống họng.

Sau mấy tiếng sột soạt, Tiểu Chung bưng một cốc nước nóng tới đặt lên bàn, dáng vẻ do dự như có điều muốn nói: "Đúng rồi, chị à, em có chuyện này muốn nói với chị."

"Chuyện gì thế?"

"Chị xem đi." Tiểu Chung dè dặt giơ điện thoại đến trước mặt Khương Sơ Nghi: "Hôm qua muộn quá rồi nên em không đi tìm chị nữa."

Khương Sơ Nghi rũ mắt xuống. Tiêu đề bài viết đập thẳng vào mắt cô...

"Tân Hà đích thân bấm like, là trượt tay hay cố ý?"

Cô lướt xuống thì thấy Tân Hà bấm like một bức ảnh chụp màn hình liên quan đến tin xấu của cô.

"Chuyện này xảy ra đêm qua. Vì muộn quá rồi nên em chưa nói với chị. Kết quả là sáng nay xem lại thấy lên hot search rồi. Có vẻ như trong thời gian ngắn chuyện này chưa dừng được đâu."

Tiểu Chung quan sát biểu cảm trên mặt cô rồi cẩn thận hỏi thăm: "Tân Hà đã đăng Weibo giải thích là mình trượt tay rồi. Phía chúng ta có phải đáp lại không?"

"Có gì hay mà đáp."

Khương Sơ Nghi trả điện thoại lại cho Tiểu Chung: "Không cần phải để ý đâu. Chuyện này chẳng liên quan gì đến chúng ta cả."

"Nhưng mà..."

"Kệ đi."

Khương Sơ Nghi không muốn nói thêm nữa. Cô khoanh tay đặt lên bàn rồi lại gục xuống.

Thỉnh thoảng lúc cơ thể không thoải mái là Khương Sơ Nghi lại hơi khó ở. Thấy dáng vẻ này của cô, Tiểu Chung lo lắng hỏi nhỏ: "Để em đi xin chút thuốc giảm đau cho chị nhé?"

Khương Sơ Nghi tựa đầu lên cánh tay, thật sự không có sức đáp nữa nên chỉ yếu ớt lắc đầu một cái rất nhẹ.

Một lúc sau, trong khi nửa tỉnh nửa mê, bụng Khương Sơ Nghi đau nhói. Tinh thần cô không tốt chút nào, chỉ uể oải hỏi một câu: "Tiểu Chung, mấy giờ rồi? Em đi mua cho chị cốc cà phê đi."

Hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, người lại đang bị tấm thảm đè lên nên Khương Sơ Nghi lười đổi tư thế, chỉ yếu ớt nhắc lại: "Tiểu Chung, đi mua cho chị cốc cà phê đi."

"Cà phê ư?"

Cô mệt mỏi đáp lại một tiếng.

Mấy giây sau Khương Sơ Nghi mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm nên mở mắt ra nghiêng đầu nhìn.

Kí Khải và Vương Than đang nhìn cô chằm chằm với ánh mắt kỳ quái.

... Tiểu... Tông?

Căn phòng họp mới lác đác vài người lại yên ắng lạ thường.

Vẻ mặt của người bị sai lại vẫn thản nhiên như thường. Anh nhấc cổ tay lên liếc đồng hồ rồi hỏi: "Mới tám giờ, cô muốn uống nóng hả?"

Khương Sơ Nghi bị hỏi mà ngớ người. Đầu óc cô vẫn còn đang trong trạng thái tê liệt nên vô thức lặp lại lời anh: "Nóng? Nóng đi."

Tông Dã nghe lời chậm rãi nói: "Vậy cô chờ một chút."

Cuối cùng Vương Than cũng phì cười thành tiếng.

Sau một hồi ngơ ngác, cuối cùng Khương Sơ Nghi cũng tỉnh táo lại: "Cái đó... Trợ, trợ lý của tôi đâu rồi?"

"Trợ lý của cô á?" Kí Khải tựa lưng vào ghế rồi nhếch mép cười hất đầu ra hiệu: "Đi mua cà phê cho cô rồi."

Khương Sơ Nghi: "..."

Mấy phút sau, Tiểu Chung vội vã chạy về phòng họp, vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Chị, chị tỉnh rồi hả?"

Khuôn mặt tái nhợt của Khương Sơ Nghi nghiêm lại, biểu cảm không còn gì nuối tiếc: "Em vừa đi đâu về vậy?"

Tiểu Chung móc bao thuốc giảm đau trong túi ra đặt lên bàn: "Thấy chị khó chịu nên em chạy về phòng tìm ít thuốc phòng sẵn." 

Khương Sơ Nghi: "..."

Tiểu Chung không biết chuyện vừa xảy ra nên nhìn quanh phòng một lượt: "Sao vậy ạ?"

Khương Sơ Nghi nhìn cô ấy một cái rồi khoát tay: "Không có gì."

Đúng lúc này, Tân Hà, đạo diễn và biên kịch cùng đi vào. Thấy đã có người ngồi trong phòng họp, đạo diễn cười ha ha hỏi: "Mọi người tới sớm vậy làm gì thế?"

"Chúng tôi cũng vừa mới tới thôi."

Nhĩ Nhĩ vội vàng tiến lên hỏi: "Sơ Nghi, hôm qua tôi có gửi tin nhắn cho cô đấy. Cô có đọc được không?"

Khương Sơ Nghi: "Hôm qua tôi đi ngủ sớm nên đến sáng nay mới nhìn thấy. Sao vậy? Kịch bản có vấn đề gì hả?" 

"Cũng không phải vấn đề lớn gì." Nhĩ Nhĩ cười nói: "Được rồi, không nói trước với cô đâu, đằng nào sau này cô cũng biết."

Tân Hà dặn dò trợ lý mấy câu rồi mới đi tới vị trí của mình. Sau khi ngồi xuống, cô ấy nói với Kí Khải: "Vừa rồi tôi bị đạo diễn túm lại hỏi học thuộc lời thoại đến đâu rồi."

Kí Khải thuận theo hỏi: "Vậy cô nhớ đến đâu rồi?"

"Cũng hòm hòm rồi."

Hai người bọn họ đang nói chuyện thì Tân Hà thấy Kí Khải nhìn ra sau lưng mình rồi ồ lên một tiếng: "Tiểu Tông về rồi đấy à?"

Cô ấy ngừng nói, quay đầu lại nhìn.

Tiểu Chung nghe xong còn tưởng Kí Khải đang gọi mình nên ngạc nhiên ngước mắt lên, lại thấy Tông Dã cầm hai cốc cà phê đi tới.

Mặc dù đang đứng dưới ánh mắt của tất cả mọi người nhưng Tông Dã cứ như không cảm nhận được gì vậy. Anh chẳng xem ai ra gì mà đặt cà phê xuống trước mặt Khương Sơ Nghi: "Không biết cô có uống ngọt không nên tôi mua hai cốc."

Bầu không khí trong phòng họp lập tức tĩnh lại một cách khó hiểu, trở nên hơi quái lạ.

Nhĩ Nhĩ nằm trong số đám người đang hóng hớt, mặc dù mặt mũi vẫn rất bình tĩnh nhưng ánh mắt đã đảo qua đảo lại giữa Tông Dã và Khương Sơ Nghi một cách lộ liễu rồi.

... Chuyện gì xảy ra thế này?

Tiểu Chung vẫn chưa kịp phản ứng, đang ngơ ngác nhìn Tông Dã thì lại nghe anh phun tiếp một câu: "Một cốc năm mươi phần trăm đường và một cốc ít đường. Cô chọn một trong hai đi, còn lại đưa tôi."

Vương Than sỉ vả anh: "Còn mua hai cốc nữa chứ. Chu đáo quá ha?"

Nghe vậy, Phục Thành lạnh lùng liếc hai cốc cà phê trên bàn một cái, không hiểu Tông Dã bị chập mạch chỗ nào.

Kí Khải hiểu ý cười một tiếng rồi quay sang hỏi Khương Sơ Nghi: "Này, cô Khương à, cô thấy Tiểu Tông hoàn thành nhiệm vụ có xuất sắc không? Cô có muốn cân nhắc đến việc nhận Tiểu Tông làm trợ lý không?"

Mặc dù ở đây không có người ngoài nhưng bọn họ thân là tổ hợp những ngôi sao nổi tiếng chạm tay có thể bỏng trong nước mà ai nấy cứ mở miệng là phun mấy lời không biết nặng nhẹ gì cả, cà khịa người khác cũng chẳng thèm kiêng dè gì luôn.

Trong mắt người ngoài, Khương Sơ Nghi là một người điềm đạm ít nói nên bình thường chẳng ai cố ý trêu chọc cô cả. Còn lúc này hai người kia lại kẻ xướng người hoạ làm cô không thể không xin tha thứ: "Đừng chọc tôi."

Khương Sơ Nghi đặt túi chườm nóng trên đầu gối qua một bên rồi xin lỗi Tông Dã: "Xin lỗi thầy Tông... Vừa rồi tôi mới ngủ dậy nên chưa tỉnh táo."

Giọng điệu Tông Dã rất tự nhiên: "Gọi tôi là Tiểu Tông là được rồi. Cô muốn cốc nào?"

Khương Sơ Nghi: "..."

Người xung quanh cũng không nhịn nổi nữa, đồng loạt bật cười thành tiếng.

Trong bầu không khí náo nhiệt, Khương Sơ Nghi hơi cúi đầu xuống nhỏ giọng thương lượng: "Cốc năm mươi phần trăm đường được không?"

Tông Dã nhẹ nhàng gật đầu rồi cầm cốc còn lại lên.

Sau khi nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người, Tiểu Chung thật sự rất khó để điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân. Cô ấy ngơ ngác móc điện thoại ra oanh tạc WeChat của Khương Sơ Nghi: "Chị, em sốc quá đi. Sao Tông Dã lại mua cà phê cho chị thế kia? Rốt cuộc em đã bỏ lỡ chuyện gì rồi vậy!!!"

Khương Sơ Nghi vừa mở khung chat lên đã thấy mười mấy cái nhãn dán con gà thét chói tai đầy cả màn hình.

Tiểu Chung: "A a, em có được ra ngoài chạy vài vòng cho bình tĩnh không nhỉ!!! Rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra vậy!!!"

Chỉ nhìn dòng chữ lộn xộn này cũng hiểu được cảm giác kích động đến nỗi thở không nổi của cô ấy.

Sau đó lần lượt có người đi vào. Khương Sơ Nghi quay lại liếc nhìn.

Tiểu Chung đứng ngồi không yên, mặt mũi đỏ bừng lên, cứ như một giây tiếp theo cô ấy sẽ thăng thiên vậy.

Khương Sơ Nghi im lặng cất điện thoại đi, cảm thấy hơi cạn lời.

Hành động của Tông Dã thật sự rất lạ lùng.

Cô vô thức cầm lấy quai cốc cà phê, cảm nhận được hơi ấm truyền tới đầu ngón tay.

Chẳng hiểu sao Khương Sơ Nghi lại nhớ tới lần gặp đầu tiên ấy. Lúc đó anh đang dựa lưng vào tường châm thuốc, được người khác bày tỏ tình cảm nhưng dáng vẻ vẫn là kiểu thờ ơ không thèm quan tâm.

Rõ ràng là một tên xấu xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play