Bồn tắm hình tròn có đường kính gần năm mét, được bao phủ bởi làn hơi nước nóng trắng mờ, thấm ướt lông mi ngưng tụ thành giọt nước, che mờ tầm mắt, không biết là nước mắt, hay là nước trong bể bị văng lên.
Áo tắm bị ném bừa ở trên thành bể, dùng đỡ làm gối, mái tóc dài xõa ra ở bên trên tôn lên gò má và cần cổ mảnh khảnh trắng như men sứ, từng mảng da trắng dần dần ửng đỏ.
Khương Thời Niệm hoang mang nâng mắt, nhìn anh qua màn sương mờ ảo.
Tuy Thẩm Diên Phi đang ở trong bồn tắm, áo sơ mi nguyên vẹn nằm trên người, ống tay áo được xắn lên. Dưới làn nước dập dềnh, anh càng trở nên hung hãn, cường thế.
Có một vài người, một mặt thì nhẹ nhàng chu đáo, áo mũ chỉnh tề, quay ngoắt đi đã là một bộ mặt khác, khi đối diện còn khiến người ta có cảm giác bị áp đảo.
Nhưng khi cô nấc lên từng tiếng nhỏ vụn vặt, anh lại chưa thật sự bắt đầu.
Lúc này đây sức chịu đựng của anh đã tới giới hạn, cưng chiều nhưng cũng thật dày vò, dòng nước nóng trong bồn khẽ di chuyển kích thích dây thần kinh hoạt động, nhiệt độ cơ thể của anh càng khiến người ta hoảng sợ, để cô chỉ có thể tiến thêm một bước tiếp nhận nó, từ từ chìm vào trong làn nước.
Giọng nói của cô bây giờ hoàn toàn đối lập với chất giọng nghiêm túc, tươi sáng như trên những bản tin trên TV.
Cô bị bế lên giường, nằm xuống góc khuất không đè qua bó hoa Sơn Chi trắng tinh khiết đặt ở cuối giường.
Tấm màn che bên cửa sổ chưa được kéo lại, ánh sao dày đặc trên màn đêm xanh nhạt chiếu qua từ bên ngoài lớp kính.
Khương Thời Niệm rũ mi, chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu xa của người trước mặt còn sáng lấp lánh hơn ánh sao dày đặc bên ngoài cửa sổ. Dưới màu nền đen kịt, ánh sáng hắt vào càng thêm chói mắt, xuyên thấu tâm can, khơi dậy nhiệt ý vô biên.
Thế giới bất chợt như bị thu nhỏ, tất thảy mọi thứ diễn ra xung quanh đều không đáng kể, thu lại chỉ còn một đôi đồng tử đen u ám gần trong gang tấc, cô cứ thế trơ mắt nhìn bọn chúng bùng cháy trong màn đêm, thiêu đốt lý trí.
Khương Thời Niệm mơ màng nghĩ, sao cô lại như vậy, khi này chỉ cần nhìn anh nhiều thêm một chút, cô như chìm đắm vào trong biển lửa ấy. Cô thấy rất khó chịu, sao có thể bất công như thế, anh chỉ cần ở đứng yên ở đó đã câu hồn biết bao người, dẫu biết trước kết quả nhưng vẫn có người muốn thả mình theo con, muốn một lần phấn đấu quên mình.
Cô luôn cảm thấy giữa cô và anh không hề có chút công bằng nào, cô cũng đã bày ra bộ dáng này mà anh còn không muốn bày ra dáng vẻ, cùng hoang đường với cô.
Sau đó cô lại nghe có âm thanh truyền tới, hình như là tiếng chuông cửa, sau đó màn hình cảm ứng sáng lên, là giọng của nhân viên bên khách sạn này đang cung kính nói gì đó, có lẽ là tới giao thức ăn.
Khương Thời Niệm tưởng rằng Thẩm Diên Phi sẽ tạm ngừng, thời gian dường như cũng bất động trong nháy mắt, cô ngâm sâu trong nước, sợ anh lại bình tĩnh rút ra, bỏ dở giữa chừng, cô ngấn lệ mơ màng kéo gáy anh, chủ động ngẩng đầu hôn anh.
Sau đó cô mới biết.
Là cô quá ngây thơ rồi.
Thẩm Diên Phi căn bản không có ý định đi ra xem, tất thảy mọi sự cuồng nhiệt là điên cuồng của anh đều ẩn nhẫn dưới lớp băng mỏng, một khi đã tạo thành vết phá tan mặt băng, cô chắc chắn không có đường lui.
Chiếc hộp hình chữ nhật được giấu bên mép giường bị nắm chặt tới mức biến dạng, góc của giấy gói cũng đã bị xé rách.
Ngón tay của Khương Thời Niệm dùng sức nắm chặt, bị bàn tay Thẩm Diên Phi đan xen nâng lên đến đỉnh đầu.
“Sợ không.”
Khương Thời Niệm nghe thấy lời anh hỏi.
Cô gật đầu rồi lại lắc đầu, con ngươi khép hờ liễm diễm thành sông.
Khương Thời Niệm cảm giác đôi tai mình như bị lời nói anh thiêu đốt, anh trầm giọng yêu cầu: “Không được hối hận.”
Lần này cô lắc đầu rồi lại gật đầu.
Lắc đầu là không hối hận.
Gật đầu là em cho phép, em đồng ý với anh, cho dù sau này có thể nào, cho dù tâm đang ở đâu, cuộc hôn nhân này là thật hay giả đều không quan trọng, ít nhất là anh nóng bỏng, có thể chạm vào, bây giờ em cam nguyện trầm luân, chỉ cần lúc này, không hỏi tới tương lai.
Cột thủy ngân của nhiệt kế tăng vọt lên cao nhất, quả bóng bị thổi căng phồng đã to đến cực hạn, vô số tia lửa bắn ra từ những đợt pháo hoa, sao băng trên bầu trời mang theo ánh vàng chói mắt, đồng thời nổ tung vào thời khắc này.
Nguồn nước hiếm hoi trong thâm sơn cùng cốc lặng lẽ len lỏi qua cành lá, dòng nước cuồn cuộn, thuyền đã đi qua con đường này bao nhiêu lần, cũng không đành lòng nóng vội nhưng hôm nay thân thuyền to lớn lại bùng cháy, bên bờ vực không thể cứu vãn nữa, cuối cùng cũng chuyển hướng, biết rõ bản thân mình đã vượt qua nhưng vẫn chạy trên tiếng nước chảy, không chút do dự.
Ai đấy đang run sợ, nước mắt ngân ngấn ngẩn ra, rồi chảy ra từ khóe mắt nóng bỏng, tiếng nức nở vỡ vụn chợt bị cái hôn anh nuốt nghẹn.
“Tuệ Tuệ, thả lỏng một chút...”
Khương Thời Niệm cảm giác cơ thể như đang lênh đênh trong biển tình, hơi thở bị anh cướp đoạt không một lời giải thích, lại thành kính dâng cổ có tĩnh mạch đang đập đều đều lên cho cô, giao phó toàn bộ mạch đập của mình.
Cô mơ màng mở miệng cắn lên cổ anh, in hằn trên dấu răng máu chảy đầm đìa mà cô đã từng cắn trước đó.
Chăn ga trở nên nhăn nhúm, cô mở to miệng hô hấp cũng vô dụng, tiếng nghẹn ngào ngắt quãng vang lên trong cổ họng. Anh cúi người ôm chặt lấy cô áp vào lồng ngực, cả người cô như tan vào vòng tay anh, tay không khỏi giơ cao ôm lấy anh, hoàn toàn rơi vào vòng xoáy.
Đồng hồ treo tường cũ kỹ ở phòng khách dưới lầu đung đưa tích tắc, đợi đến khi Khương Thời Niệm được ôm ra khỏi phòng tắm, quấn vào trong chăn, cô mới liếc nhìn hai khối lập phương được mở ở đầu giường, đáng lẽ sẽ còn nhiều hơn nhưng đều bị anh hãm lại.
Không biết từ đầu tới giờ đã qua bao lâu, hai mi mắt cô vì mệt mỏi đã có dấu hiệu hơi sụp xuống, đuôi mắt vì khóc mà ửng đỏ chưa có dấu hiệu sẽ hết ngay, chỉ là sau đó bản thân cũng không thể phân rõ, rốt cuộc là bởi vì đau đớn sợ hãi ngắn ngủi lúc ban đầu, hay là mất hồn do kích động dài dằng dặc sau đó.
…
Trên người cô lại mặc một bộ đồ tắm mới đơn giản, Thẩm Diên Phi đặt lại cô vào trong bồn tắm, để cô thả lỏng dựa vững.
Cô hít chóp mũi trong làn nước nóng dập dềnh, gân cốt dễ chịu hơn một chút, vừa định kêu khát đã thấy ống hút được đưa qua, cô uống liên tiếp mấy ngụm vẫn chưa thấy đã khát, cô vô thức hơi hé miệng muốn uống tiếp.
Thẩm Diên Phi nhìn chằm chằm vào cô, nâng mặt cô lên hôn thật sâu, trầm giọng lẩm bẩm: “Bẩn cả rồi, để anh đi thay.”
Khương Thời Niệm nghe vậy lập tức choáng váng đầu óc, chỉ muốn trốn vào trong nước không lộ mặt.
Dư quang của cô thấy cách đó không xa, khăn trải giường đã bị anh tháo ra, gấp xong rồi bỏ vào một góc, tình hình bên trên cô cũng hiểu đại khái, thỉnh thoảng chen lẫn một chút đỏ, đa số đều là những mảnh vụn trong suốt, thấm lên tấm đệm ở phía dưới, nếu bị người khác nhìn thấy, cô thật sự chi bằng đập đầu một cái chết luôn, cũng may là anh đích thân xử lý.
Lúc Thẩm Diên Phi quay lại, đã bê theo bữa tối vừa đổi, bây giờ Khương Thời Niệm mới chú ý tới thời gian vậy mà lại sắp tới mười hai giờ đêm rồi. Trôi qua lâu như vậy, chương trình truyền hình trên màn hình máy chiếu cũng đã đổi sang chế độ ban đêm.
Đôi chân dài thẳng tắp của anh bước vào bồn tắm, ôm lấy cô, đồ ăn đặt lên khay hình tròn trôi trên mặt nước, dịu dàng dỗ dành nói: “Muộn lắm rồi, ăn đồ dầu mỡ dễ bị ngấy, nên đổi sang chút đồ thanh đạm cho em.”
Cánh tay Khương Thời Niệm ê ẩm, không khỏi lười biếng, cho dù đói, thì cũng chỉ ăn hai miếng đã bỏ xuống, bị anh nhận lấy tiếp tục đút, cô lắc đầu nói không ăn nữa, giọng nói của anh hơi trầm xuống: “Ít quá.”
Cảm giác áp bức anh mang tới cho người khác là tự sinh ra từ trong xương, nếu cứ tiếp tục như vậy, Khương Thời Niệm chớp đôi mắt ngấn lệ, mang theo giọng mũi, ngoan ngoãn nghe lời, anh không nỡ nhìn biểu cảm đó của cô, lại thu về, chậm rãi đặt lên môi cô một nụ hôn, dụ dỗ cô ăn thêm một chút.
Ăn xong khay trong nước bắt đầu cản trở, bị cánh tay nổi gân xanh tùy ý bê đi, cô vung vẩy trong nước nóng, quay người bò tới bên cạnh bồn, cúi đầu cắn cánh tay mặt đỏ tới mang tai.
Đêm đã khuya, Thẩm Diên Phi ôm Khương Thời Niệm lên giường sạch sẽ của phòng ngủ chính trên lầu, vén chăn lên đắp cho cô, cô nghiêng người qua một cách tự nhiên, anh nằm ở sau lưng cô, ôm cô vào trong lòng, kín kẽ, không thể phân chia.
Cô mơ màng đưa lưng về phía anh, anh vén mái tóc dài của cô ra, khẽ hôn lên gáy cô.
Cô đã ngủ say từ lâu, có lúc không tự chủ được khịt mũi một cái, lộ ra vẻ mệt mỏi và ủy khuất.
Thẩm Diên Phi càng ôm chặt hơn.
Cô mơ hồ kháng nghị trong mơ, thở hồng hộc muốn vùng vẫy, bị anh kéo xoay người ôm lấy trực diện.
Trước hôm nay, anh không biết mình sẽ nghiện chuyện này, trước kia ở trường trung học, anh không dám khinh nhờn trái tim đối diện với cô, suốt những năm xa cách, số lần anh tự chăm sóc đều rất có hạn, ngoại trừ lúc nhớ cô, thì căn bản sẽ khống chế ham muốn, càng không thể nào bị những thứ này khống chế kìm kẹp.
Sau khi kết hôn, mặc dù đã từng tiếp xúc thân mật không chỉ một lần, nhưng bởi vì đang dần dẫn dụ, kiềm chế nhu cầu của bản thân theo thói quen cũng tưởng rằng anh có thể khống chế được.
Có lẽ vốn là có thể khống chế được, nhưng cô trong lòng anh thật sự rất quyến rũ, anh không có thần tính kiềm chế cao cả như vậy, không tự kiềm chế bản thân mình được.
Mọi thứ đều có thể gác lại, muốn điên cuồng vì cô, làm mọi cách, in dấu vết của anh lại.
Hình như chỉ có chuyện này, có thể chứng minh cả đêm nay, đều không phải là một giấc mộng, anh thật sự đã có được cô.
Thẩm Diên Phi gần như là không chợp mắt, lúc trời sáng Khương Thời Niệm đang ngủ say, điện thoại của anh rung lên, bị anh kịp thời giữ lại.
Anh khẽ đứng dậy, lại hôn lên tóc cô, kẹp góc chăn vào cho cô, bàn ở trên đầu giường đã đặt sẵn nước, mới vén chăn dậy đi xuống giường, tiện tay mặc quần áo vào rồi mở cửa phòng ngủ chính đi xuống lầu.
Trên màn hình điện tử ở cửa lầu một có lưu lại tin nhắn nhắc nhở, Thẩm Diên Phi không cần nhìn, trực tiếp mở cửa cầm hộp giấy đặt trong giỏ đựng đồ ngoài cửa vào, mở ra liếc mắt nhìn tên thuốc và mô tả chi tiết, rồi đóng lại để lên bàn trà, sau đó quay người đi sang hướng khác.
Bên trái phòng khách là bồn tắm, bên phải có một lối đi, đi qua một cánh cửa kiểu pháp, bên trong là phòng hoạt động độc lập, có đầy đủ công năng của rạp chiếu phim và sân tập bắn loại nhỏ, thông vào trong biệt thự cũng độc lập, có thể vào từ phòng khách, cũng có thể đi vào từ cửa phụ từ bên ngoài, hai lối vào không ảnh hưởng lẫn nhau.
Thẩm Diên Phi khẽ giơ tay lên, đẩy cửa cách âm ra, đi qua sân tập bắn chiếm cứ cả mặt tường, anh tựa như chỉ tiện tay nhặt một khẩu súng màu đen lên, lấy ra khỏi giá cố định, tùy ý xoay trong ngón tay có những đường nét rõ ràng, nhàn nhã chơi đùa.
Bước chân của anh không ngừng lại, đôi chân dưới quần dài thong thả, tiếp tục đi về phía khu nghe nhìn, bình tĩnh ngồi trên chiếc sô pha dài bọc da mềm mại ở hàng thứ nhất, bên cạnh sô pha đặt một cái bàn thấp sẫm màu, nhiệt độ trà vừa đủ, anh đặt súng xuống, cầm ly sứ lên, nước chảy qua giữa môi, anh mới nâng mắt nhìn phía đối diện.
Phía trước vốn nên là một màn chiếu to lớn để xem phim, nhưng màn hình lại bị cuộn lên, biến thành một không gian trống trải thiếu ánh sáng, bây giờ ở trung tâm không gian trống đó, có bốn năm người đang đứng yên, không có bất cứ hành động dư thừa nào, vô hình vây quanh một người đàn ông có sắc mặt tái nhợt.
Anh ta tạo ra chút âm thanh, đầu gối đã bị đá thật mạnh từ phía sau.
Tiếng kêu đau đớn sắp thốt ra nghẹn trong cổ họng, cố gắng nhẫn nhịn.
Khóe miệng Thẩm Diên Phi hơi nâng lên cười như không cười: “Thì ra tổng giám đốc Thương cũng thông minh ra? Sao không tiếp tục kêu đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT