Trong lòng cô hiểu rõ, sớm muộn gì mình cũng phải nhổ nó ra.

Cô sẽ không làm vợ anh mãi được, đợi đến lúc anh không cần cô hoặc là có người môn đăng hộ đối, đương nhiên lúc đó cô sẽ rời đi.

Nhưng ngày đó vẫn chưa đến…

Nếu cuộc đời cô khi nào có thể phóng túng tùy tiện, không có bất cứ gì ràng buộc, thì đó chính là trước lúc cô và Thẩm Diên Phi chia tay.

Khương Thời Niệm đứng ở lối vào biệt thự, lau khóe mắt, hắng giọng, sau đó lấy điện thoại ra, quả thực là Thẩm Diên Phi đang gọi đến.

Giọng nói của anh không hiểu sao lại có chút phiền muộn, anh hỏi cô: "Tuệ Tuệ, em đang ở đâu?"

Không gọi như vậy còn đỡ, nhưng khi nghe anh gọi hai chữ này, lông mi của Khương Thời Niệm nhất thời ướt đẫm.

Thương Thuỵ cố tình nhắc đến chuyện này, liên quan mật thiết với cái tên này, vốn dĩ nó đã bẩn thỉu bây giờ lại đổ thêm một lớp mực lên đó, nhưng nó được nói ra từ miệng của Thẩm Diên Phi, đột nhiên cô lại thấy một góc ở trong cô nhi viện lúc trước, có một đứa trẻ đã từng nâng niu một bông hoa dại, vui vẻ mà đặt nó vào lòng bàn tay, nhưng lại không chia sẻ với ai cả.

Khương Thời Niệm không kiềm chế được cảm xúc, giọng nói của cô hơi run rẩy nhưng vẫn rất nhẹ nhàng: "Em không muốn ra ngoài ăn nữa, em quay trở lại phòng đợi anh."



"Anh ba,  chính mắt em nhìn thấy." Thẩm Chước nóng lòng đến đỏ mặt, vội vàng đi theo Thẩm Diên Phi xuống lầu: "Sao anh lại không tin chứ, chính là chị dâu và người yêu cũ của chị ấy, em vừa nhìn thấy trên điểm tin, không thể nhìn lầm được. Không biết anh ta vào đây từ khi nào, em đã tra danh sách lưu trú, không hề có tên của anh ta, chắc chắn là anh ta biết anh đang đề phòng anh ta, cho nên không dám đường đường chính chính dùng tên mình mà đăng ký."

Khóe miệng Thẩm Chước khô khốc: "Lúc đầu chị dâu còn giữ khoảng cách với anh ta, nhưng sau đó anh ta nói gì đó, chị dâu liền không giãy giụa nữa! Còn nói chuyện đàng hoàng với anh ta, còn tiến vào trong hành lang đó hai bước! Trong hành lang đó đâu có ai khác ngoài tên họ Thương đó! Nếu như chị dâu thật sự đã cắt đứt quan hệ với anh ta, thì chuyện đầu tiên cần làm là gọi người đến rồi!"

Thẩm Diên Phi dừng bước, nghiêng đầu liếc Thẩm Chước.

"Câm miệng."

Thẩm Chước bắt gặp ánh mắt của anh, liền rùng mình sợ hãi, những lời còn lại đều nghẹn ở cổ họng, không thể nói thêm được một chữ nào nữa.

Sắc mặt của Thẩm Diên Phi không thay đổi quá rõ ràng, nhưng ánh mắt của anh rất sắc bén: "Thấy chị dâu của mình bị người khác chặn đường, lại không đứng ra bảo vệ, lại trốn trong bóng tối để xem cô ấy có gì bất thường hay không, và rồi đến mách lẻo với tôi?”

Thẩm Chước ngẩn ra.

Anh tiến lên nửa bước, Thẩm Chước sợ hãi lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt chống tay vào vách tường.

Thẩm Diên Phi cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng: "Cô ấy là người vợ mà tôi cưới hỏi đàng hoàng, những chuyện khác đều là quá khứ, nếu còn nói lời bất kính với cô ấy, thì cũng không cần phải quay về nhà họ Thẩm nữa, nếu hôm nay cô ấy chịu bất kỳ ấm ức hay tổn thương gì, thì tôi sẽ hỏi tội cậu?"

Nói xong Thẩm Diên Phi đi thẳng xuống cầu thang, Thẩm Kế Xuyên sắc mặt u ám nhìn theo anh đến đầu cầu thang vì còn chưa nói hết những chuyện cần nói, nhưng khi thấy anh lại không dám nói tiếp, cũng không dám ngăn cản, liếc nhìn Thẩm Chước nghĩ thầm sắt không thể rèn thành thiết, lắc đầu rồi bỏ đi.

Căn biệt thự nhà họ Thẩm ở nằm ở góc đông bắc, cách nơi anh và Khương Thời Niệm ở rất xa, có một chiếc ô tô đang đợi ở cửa, trước khi lên xe, anh đã gọi vài cuộc điện thoại dặn dò, đối phương tỏ vẻ lo lắng, Thương Thuỵ không đăng ký theo cách chính thống, mà đi theo bạn anh ta vào đây, là do bọn họ làm việc sơ suất, bọn họ lập tức phải bị điều tra triệt để.

Thẩm Diên Phi kêu tài xế nhường chỗ, tự anh lái sẽ nhanh hơn, khi đến gần căn biệt thự, từ xa anh nhìn thấy bên trong biệt thự có ánh đèn, nên đã giảm tốc độ lại.

Anh đỗ xe cách xa biệt thự một chút, mở cửa bước xuống, những bóng cây trúc cao xung quanh đung đưa phát ra tiếng xào xạc, ánh sáng ấm áp trước mặt dường như quá hư ảo, cho đến tận bây giờ, anh vẫn nghĩ nó trông vẫn như một giấc mơ cho nên sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô, đều do cô khống chế.

Anh nhắm mắt lại, hơi cúi đầu, yên lặng hút một điếu thuốc, nghiêng đầu, ngọn lửa chập chờn, khoảng giữa các ngón tay nóng ran, vừa định châm thuốc, anh lảo đảo rời đi, dập lửa, không muốn cô ngửi thấy mùi khói thuốc.

Vài phút sau, Thẩm Diên Phi bẻ điếu thuốc cất đi, anh xuyên qua từng cơn gió để đi đến cửa biệt thự, sau khi mở cửa đã không thấy Khương Thời Niệm ở trong phòng khách, chỉ là trên bàn trà có thêm một giỏ tre có đựng đồ ăn vặt trong đó, một chai nước có nhãn ghi bằng tiếng Ý đã được mở ra.

Thẩm Diên Phi thở phào nhẹ nhõm, đầu tiên gọi vào đường dây nội bộ, gọi món ăn theo khẩu vị của Khương Thời Niệm, sau đó lướt qua tin nhắn mới nhận được trên điện thoại, trong đó có tên Thương Thuỵ anh không đọc, tắt điện thoại đi, anh cởi áo khoác ngoài ra, bước đến cầm lấy chai thủy tinh chứa chất lỏng có màu hơi đậm, trong chai chỉ còn phân nửa, anh uống hai ngụm của chai cô đang uống dở, nếm được bên trong có vị rượu nhàn nhạt.

Trên lầu tối om, chỉ có bể bơi ở sân vườn phía sau có đèn.

Thẩm Diên Phi nới lỏng cổ áo, đặt cái chai xuống và đi về phía có ánh sáng.

Toàn bộ khu vực bể bơi rất rộng, xung quanh bày đủ vật dụng tiện nghi, trần nhà làm bằng một tấm kính xuyên sáng nguyên tấm, đóng mở có thể dùng điều khiển từ xa, bây giờ khí nóng đang bốc lên, nên chỉ để lại một khoảng nhỏ ngắm sao thôi, ngoại trừ để một khoảng không để hít thở ra, toàn bộ đều phong kín hết.

Bên trái là một màn hình chiếu cực lớn, đã được chuyển sang đài truyền hình Bắc Thành, âm thanh không lớn, bây giờ đang phát quảng cáo, bên phải, một bó hoa dành dành trắng như tuyết được đặt trên chiếc giường lớn trong khu nghỉ ngơi, một bóng người nửa ẩn trong sương mù và bóng tối.

Thân hình mảnh khảnh đó đang ở trong hồ bơi, được bao bọc bởi một lớp hơi nóng mỏng, cô đã thay áo tắm màu đỏ được chuẩn bị ở trong phòng, đường viền cổ hơi rộng, không thể che hết cảnh xuân.

Lưng của cô dựa vào bên hồ, mái tóc dài buông xõa, lộ ra chiếc cổ trắng mịn như sứ, tựa hồ nhắm mắt ngủ say, đuôi mắt không biết là vì hơi nước hay là vì lý do nào khác mà đã đỏ lên.

Thẩm Diên Phi ở trên bờ, quỳ một gối xuống bên cạnh Khương Thời Niệm vuốt ve gò má nóng bỏng của cô, cúi người xuống, hôn lên mi mắt ướt át của cô, sau đó dời nụ hôn xuống môi cô, rồi từ từ khẽ cạy răng cô ra đi sâu vào trong.

Cô mơ mơ màng màng nửa mê nửa tỉnh, sau khi ngoan ngoãn tiếp nhận, bản năng lại thôi thúc cô vô thức ngẩng đầu lên đáp lại.

Khương Thời Niệm chỉ mở mắt khi nụ hôn dần dần lệch khỏi quỹ đạo, cô đã tỉnh táo lại sau khi uống vài ngụm rượu trái cây, cô giật bắn mình vì phát hiện những gì đang diễn ra, tách khỏi anh, khàn giọng nói: "Anh về rồi à."

Thẩm Diên Phi hạ ngón tay cái xuống môi cô rồi hơi dùng sức xoa hai lần, bởi vì sự phản ứng của cô, giống như có thứ gì đó đâm vào ngực anh hung ác khuấy động.

"Em mới biết anh về sau? Anh trầm giọng hỏi: "Làm em sợ rồi sao?"

Khương Thời Niệm vẫn còn mơ hồ nên đã gật đầu.

Thẩm Diên Phi nhắm mắt lại trong chốc lát, để kiềm chế cảm giác đau đớn ở trong lòng và cảm giác lạc lõng khi cô rời khỏi nụ hôn của anh, trong đầu anh vẫn vang lên câu hỏi rốt cuộc cô có biết là ai đang hôn mình hay không?

Những thứ có thể đẩy người khác xuống vực thẳm bắt đầu tàn sát bừa bãi, lúc này Khương Thời Niệm mới tỉnh táo lại, dùng cánh tay đang ướt kéo kéo anh, nhỏ giọng nói: "Cũng không tính là sợ, em biết khi anh hôn em thì sẽ có cảm giác như thế nào, cho dù là đang nằm mơ thì em cũng biết đó là anh."

Vòi hoa sen vô tình bị ấn xuống, dòng nước mềm nhẹ chảy qua.

Trong vô tình có được một chút ngọt ngào này, đối với anh đây là chuyện rất xa xỉ.

Thẩm Diên Phi vuốt mái tóc ướt sũng nước nóng ra sau tai cô, xoa xoa xương tay gầy guộc, nhìn vào mắt cô hỏi: "Sao em lại uống rượu? Chưa ăn gì mà đã uống rượu, không sợ đau bao tử sao?"

Đầu lưỡi của Khương Thời Niệm vẫn còn lưu lại mùi vị quen thuộc của anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Không phải anh cũng không uống sao, không sợ đau bao tử sao?"

Hết lần này đến lần khác cô đều bị đẩy vào thế bị động, nên giờ thỉnh thoảng cô sẽ cãi lại anh.

Ánh mắt của Thẩm Diên Phi thâm thúy, có thể nhìn ra cô cố tình che giấu, trong miệng mùi rượu ngọt ngào ngạt dần dần chát đắng, anh chăm chú nhìn cô: "Tâm trạng không được tốt? Trước khi anh đi, không phải tâm trạng em rất tốt sao, còn nói sẽ đi chọn nhà hàng để ăn, sao tự dưng lại quay lại?"

Có những lời chỉ ở đầu môi, kẹt ở trong yết hầu, nhưng không thể nói ra thành lời được.

Cho dù đến bây giờ, khi ảo tưởng rằng cô đang ở trong lòng anh, bất kỳ dao động nào của cô cũng có thể khiến anh mất bình tĩnh, nhưng việc chất vấn không chính diện như vậy đã quá cực đoan rồi, nếu để lộ hết ra ngoài, e rằng trong mắt cô, anh đã không còn như trước nữa.

Anh biết rằng mình không nên ghen tị, giằng xé, tùy lúc cảm giác có thể mất đi, hay là cảm giác dằn vặt vì chưa từng có được cô, khi bắt gặp ánh mắt cô đang tránh né, những câu hỏi mà anh nói ra đang bắt đầu dồn lên phân khu thần kinh và chiếc mặt nạ này.

Anh biết rất rõ cô đã chia tay với người đó rồi, trong hôn lễ điều đó được thể hiện rất rõ ràng, chưa từng có bất kỳ dấu hiệu mập mờ nào.

Nhưng trái tim anh vẫn liên tục bị đâm và nghiền nát, giống như đêm đính hôn đó, anh nghĩ cách đẩy cô vào ngõ cụt để biến cô thành người của mình.

Thẩm Diên Phi dùng ngón tay nâng mặt Khương Thời Niệm lên, trong bóng tối các khớp ngón tay co lại và lòng bàn tay ấn vào mạch đập ở cổ cô.

Khương Thời Niệm nuốt khan, bắt gặp đôi lông mày đang rũ xuống của anh, không khí nóng ẩm tan chảy giữa những ngón tay anh, trong lòng cô tràn ngập cảm xúc, sự chuẩn bị tâm lý của cô trước khi anh quay trở lại đã không thành công, cô không biết trả lời câu hỏi của anh như thế nào cho phải.

Làm sao Thẩm Diên Phi lại không biết đã xảy ra chuyện gì.

Có chuyện gì mà cô có thể giấu được anh chứ, hà tất gì cô phải giấu anh chứ.

Khương Thời Niệm nghẹn ngào, nắm lấy cánh tay anh, không muốn một mình chịu đựng nữa, ngửa đầu ra ngoài: "Tâm trạng em thực sự rất tệ, uống rượu cũng là ngoài ý muốn. Khi uống em còn không nhìn rõ bao bì của nó, cũng không biết hàm lượng cồn bao nhiêu, cũng không phải buồn mới uống rượu, em đã gặp Thương Thuỵ, anh ta trốn trong một hành lang đợi em, em đã tìm cách thoát khỏi anh ta."

Đôi đồng tử của cô hằn lên những dòng nước đục ngầu, cô không ngừng nói với anh: "Anh ta nghe nói em gặp nạn trên núi, nên muốn đến thăm em, nhưng em đã phớt lờ anh ta, nên anh ta còn tìm lý do thuyết phục đánh động tâm lý em hơn nữa, yêu cầu em trả lại cho anh ta."

Thẩm Diên Phi khàn giọng: "Tại sao em phải trả cho anh ta."

Khương Thời Niệm nhìn anh chằm chằm.

Anh hạ thấp giọng chậm rãi nói: "Tuệ Tuệ, nói cho anh biết đi."

Khương Thời Niệm được bao bọc trong sự dịu dàng không thể giải thích được, hốc mắt nóng lên.

Cô sẵn sàng công khai quá khứ bẩn thỉu mà cả đời này cô cũng không muốn nhớ lại trước mặt anh: "Lúc em còn ở cô nhi viện, thì bị Tưởng Huân của nhà họ Tưởng nhắm đến để bắt nạt, đến lớp mười một hắn ta lại gặp lại em, anh có thể tưởng tượng ra hắn ta sẽ làm gì em không, mỗi ngày em đều cầm dao lên, muốn ở trong trại hè cùng chết với hắn ta, nhưng đột nhiên hắn ta bị bệnh phải ra nước ngoài, vài năm sau khi tốt nghiệp đại học, Thương Thuỵ mới nói cho em biết, là do anh ta nhờ người trong nhà mình giúp đỡ…"

Sau khi trở về từ trong núi, khi nghe phải tiếng ồn thì tai phải của Thẩm Diên Phi rất đau, bỗng nhiên lúc này lại đau dữ dội hơn, anh như bị kéo trở về thời điểm trời mưa ở khu rừng rậm nhiều năm về trước, máu từ thái dương chảy xuống tai phải vẫn còn nóng hổi, chảy dọc theo cằm mà nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất.

Cô hỏi anh sao cô hỏi mà anh không trả lời.

Cô hỏi anh sao lại từ bỏ Thanh Đại mà ra nước ngoài.

Tất cả đáp án đều nằm ở vết sẹo trên tai phải anh.

Làn sóng nóng của suối nước nóng ập vào người, che đi biểu cảm trên gương mặt, làm xao xuyến trái tim họ và đốt cháy đôi mắt của họ, nhưng tất cả đều được lau đi.

Hơi thở của Thẩm Diên Phi dường như không còn được nghe thấy, anh chậm rãi hỏi: "Có phải vì như thế, nên em mới quyết định đồng ý yêu anh ta?"

Khương Thời Niệm đã rất do dự để trả lời, nhưng cuối cùng cô đã nói thật: "Không phải tất cả, nhưng đó cũng là một lý do quan trọng, lúc đó em rất cảm động, và cũng nhớ anh ta, cảm thấy rằng mình nợ anh ta, nhưng em thực sự đã chịu đủ rồi, em không muốn để những thứ đó ràng buộc mình nữa."

Thẩm Diên Phi cười cười, Khương Thời Niệm nhìn không rõ anh, không thể tưởng tượng được trong giọng nói của anh có chút run rẩy, một lát sau, anh mới kìm chế được, và không nói nữa.

Sự im lặng ngột ngạt đánh vào trái tim.

Khương Thời Niệm không khỏi hoảng sợ, cô nhấc người lên khỏi bể bơi, muốn đến gần Thẩm Diên Phi, anh đang cúi đầu, xuyên qua lớp sương mù mà nhìn cô, trong mắt anh có thứ gì đó đang sụp đổ.

Giọng anh khàn khàn mà lòng anh vẫn kiên định: "Anh biết Tưởng Huân, quả thực là do hắn đột ngột phát bệnh nên phải ra nước ngoài, không có lý do nào khác, Thương Thuỵ lấy chuyện này để lừa gạt em, em không nợ bất kỳ ai."

Tim Khương Thời Niệm như ngừng đập.

Thẩm Diên Phi cúi người, dùng hai tay nâng cằm của cô, nâng mặt cô lên, đột nhiên không nhịn được mà kéo cô lên khỏi mặt nước, siết chặt lấy vòng eo ướt sũng của cô, suýt chút nữa đem thân thể gầy gò của cô bẻ gãy, hòa chung với máu của mình.

"Cho nên." Anh ngửi được mùi tanh nhàn nhạt: "Bắt đầu từ hôm nay, em có thể để anh ta ra khỏi tim em được không?"

Khương Thời Niệm mặc cho anh ôm mình, lưng cô rất đau nhưng cô không phản kháng, quá khứ bị vạch trần đều bị gạt sang một bên, giờ phút này ý thức của cô hoàn toàn bị Thẩm Diên Phi chiếm giữ.

Cô đẩy anh, nhưng anh không chịu buông, khó khăn lắm cô mới bướng bỉnh như vậy, cô cố gắng hết sức, nhưng anh vẫn siết chặt lấy cô.

Cô nghiến răng nhất định phải thoát ra khỏi vòng tay anh một chút, khi bắt gặp ánh mắt bồn chồn của anh, cô mới phát hiện ra anh thực sự quan tâm, anh rất quan tâm đến chuyện giữa cô và Thương Thuỵ.

Khương Thời Niệm nắm lấy bờ vai cứng rắn của anh và vội vàng nói: "Sự chung thủy trong hôn nhân là điều chúng ta đã thỏa thuận từ trước, từ lúc em đồng ý lấy anh, thì anh ta đã không còn ở trong lòng em nữa, sau này và mãi mãi cũng không thể nào quay lại với anh ta, em chính là vợ anh, chỉ cần một ngày vẫn còn là vợ anh thì không có chuyện hai lòng, em vẫn mãi là vợ của một mình anh."

Hơi thở của anh ngày càng nặng nề, mọi thứ đều tan rã trong làn sương ẩm ướt, bao nhiêu thứ khác có thể bỏ lại phía sau, chỉ còn lại người trước mặt.

Khương Thời Niệm không thể giải thích lý do, nhưng dưới hơi thở đang bao trùm khắp mọi nơi trên cơ thể của Thẩm Diên Phi thì đột nhiên cô bật khóc.

Có thể không nghĩ đến chuyện khác.

Có thể hay không được buông thả.

Hãy để cơ thể cô thả lỏng, giải phóng những thứ bị kìm nén, để chìm đắm vào trong đó mà không cần phải suy nghĩ.

Khương Thời Niệm không kiểm soát được mà nắm chặt tay anh, cô vô tình làm ướt quần áo của anh.

Dưỡng khí trong lồng ngực dần cạn đi, dựa vào chút rượu còn sót lại mà cô ngẩng đầu hôn lên môi anh, hôn anh một cái liền buông ra, khi đối mặt với anh cô nói không được mạch lạc: "Hộp trong hành lý em tìm được rồi, anh lấy qua đây, em mở tivi, em sợ có người sẽ nghe thấy…"

Khi cô ấy đang run rẩy nói, màn hình lớn của đài truyền hình Bắc Thành bật lên chương trình thời sự xã hội, Khương Thời Niệm người dẫn chương trình ăn mặc đẹp, trang điểm gọn gàng, giọng nói mượt mà rõ ràng, cô đang đọc bản tin với giọng đọc rất nghiêm túc.

Bên cạnh hồ bơi, toàn thân cô ướt sũng, vạt áo xốc xếch xõa ra, làm lộ ra làn da trắng hồng.

Khương Thời Niệm nhìn Thẩm Diên Phi, hơi nghẹn ngào mà cất tiếng nói: "Em muốn… cho anh."

Anh không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy cô, nhưng cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, đây không phải là điều Thẩm Diên Phi muốn nghe, cô buông bỏ nghi hoặc cuối cùng, trải lòng mình ra, cho anh thấy rõ ràng.

Cô cắn môi, cố nặn từng chữ ra, thì thầm bên tai anh: "Em muốn anh."

Thẩm Diên Phi bế cô lên, nhưng tay cô rất trơn, nên cô kéo anh xuống bể bơi đang bốc khói, nước bắn tung tóe, âm thanh cuồng nhiệt hòa với giọng nói đều đều của người dẫn chương trình có hình thể sáng sủa trên TV, che lấp đi tiếng rên rỉ mà cô đang cố gắng kiềm chế.

Thẩm Diên Phi đẩy cô sát vào thành bể, siết chặt cổ tay cô, trong dòng nước xiết, anh không giấu được những tơ máu trong mắt của mình, không tự chủ mà ngậm lấy vành tai đỏ rực của cô: "Cục cưng, đừng cắn, hãy rên đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play