Khương Thời Niệm biết trong trường hợp này Thẩm Diên Phi sẽ không làm ra chuyện gì quá mức, lại càng sẽ không để loại trạng thái khác của cô gặp phải nguy hiểm bị lộ ra ngoài, cho nên cô cũng không muốn giãy giụa mà là phóng túng bản thân rơi vào trong biển sâu. Từ những lời hung ác phát ra từ miệng anh, cho đến khi cô không đứng vững nổi mà ngã về phía sau, rồi lại bị anh ôm lấy tấm lưng căng cứng, anh ngẩng đầu lên, đưa mật ngọt hòa tan vào trong miệng cô, để cô cùng thưởng thức với anh.

Sườn xám xem như đã bị phá hư, bên trong… So với lúc bị mật tưới lên người ban nãy càng hỏng bét hơn, trong phòng gia vị không có khăn ướt, nhưng cho dù có thì cũng căn bản không giải quyết được vấn đề. Tình trạng bây giờ của cô hoàn toàn không thể mặc một thân quần áo như thế này ra bàn ăn nhà chính được.

Thẩm Diên Phi cởi tây trang bao lấy toàn thân cô, cổ áo cô bị xé mở không thể cài lại được, cứ giữ nguyên sự dính nhớp lộn xộn mà bị chiếc áo rộng thùng thình của anh bao lại, tất cả đều được che chắn đến kín kẽ. Anh không để cô bước xuống khỏi bàn đặt đồ mà trực tiếp ôm ngang cô lên.

Trước lúc rời đi Khương Thời Niệm còn không quên nâng đống chai lọ bị mình làm đổ lên, tận lực đặt chúng nó trở về chỗ cũ, dọn dẹp bãi chiến trường khó có thể mở miệng kia, sau đó an tâm nằm trên vai Thẩm Diên Phi, một tay vòng lên cần cổ mang nhiệt độ rất cao của anh, cùng anh rời khỏi phòng gia vị từ một cánh cửa khác.

Vì để tiện ra vào, cửa hông của phòng gia vị thông với hành lang dài sau nhà chính, vòng qua một đoạn đường khá bí ẩn là có thể đi ra sân ngoài, đi qua một con đường nhỏ, rồi lại đi tiếp qua ba cửa Nguyệt môn (1) là đến tòa biệt thự nhỏ mà cô và Thẩm Diên Phi từng ở, cũng là chỗ ở của anh trong nhà họ Thẩm trước lúc kết hôn.

Sau thời gian ăn cơm, bầu trời đã trở nên đen kịt, trên màn đêm màu xanh đen là vài ánh sao thưa thớt, nhưng gần đó vẫn có mấy ngôi sao cực kỳ sang rõ, gió thổi nhè nhẹ, hơi lạnh đảo qua tóc mai. Khương Thời Niệm khẽ nheo mắt lại, xóc nảy theo từng bước chân tiến về phía trước của Thẩm Diên Phi, cái mũi trong bất giác đột nhiên dần lên men.

Cô càng ôm cô chặt hơn, ngưỡng gò má hỏi: “Anh có uống say không? Có cảm thấy khó chịu không?”

Thẩm Diên Phi cúi đầu nhìn cô, xốc người cô lên, cô cũng quả thực như bay lên không rồi lại vững vàng rơi xuống hai tay của anh vậy. Từ khuôn mặt cho đến lỗ tai của cô đều bị nhuộm đỏ, cảm thấy cứ như anh đang dỗ dành một đứa bé đang giận dỗi.

“Em ở đây thì anh uống không say được.” Anh nói: “Hôm nay mỗi một chén rượu đều là đáng Tuệ Tuệ, trước kia anh không dám nghĩ, sẽ có một ngày anh ngồi trên chiếc bàn kia, lấy danh nghĩa vợ chồng ở bên cạnh em, nhận lời chúc phúc hôn nhân hạnh phúc của hai bên gia đình dành tặng cho anh và em.”

Anh lại nhếch khóe môi, tự giễu cười nhạt: “Anh thừa nhận, uống rượu cũng chỉ là muốn em đau lòng mà thôi.”

Tầm mắt Thẩm Diên Phi nóng rực, thả chậm bước chân, như là không muốn đoạn đường được ôm lấy cô này kết thúc quá nhanh, hỏi cô: “Cho nên em có đau lòng anh không? Có tha thứ cho anh không?”

Nước mắt chan chứa trong khóe mắt cô đột nhiên chảy ra.

Lúc cô ở anh uống không say, vậy trước kia khi cô không ở, anh đã một mình uống rất nhiều rượu phải không?

Anh cảm thấy việc được chúc phúc trong cuộc hôn nhân với cô chỉ là hy vọng xa vời, vậy mà chờ đến hôm này có thể chân chính thực hiện nó thì cô lại cố ý lạnh nhạt với anh, không chịu đáp lại bất kỳ ánh mắt nào của anh dù họ ngồi cùng một cái bàn.

Chua xót cùng cay nóng nhồi đầy tim phổi Khương Thời Niệm, bốc hơi lên lại được trộn thành hương bị ngọt sáp đặc biệt nhất.

Cô dựa vào anh, chăm chú nhìn chút đỏ hồng còn sót lại trong mắt anh, giọng nói buồn bực gật đầu: “Đau lòng, không giận anh nữa, sợ anh bụng rỗng uống rượu không thoải mái mà thôi. Đợi chút nữa trở về, chúng ta thay quần áo rồi không trở lại sảnh ngoài nữa được không? Em thấy dưới lầu có một phòng bếp nhỏ, em nấu bữa khuya cho anh.”

Sau khi trở về biệt thự nhỏ, Khương Thời Niệm gọi điện thoại cho Du Nam trước, xác định trạng thái của mẹ và ba vẫn còn rất tốt, ăn rất vui vẻ trong bữa tiệc thì cảm giác mất tự nhiên lúc ban đầu cũng cơ bản đã biến mất hết. Mẹ nói chuyện rất hợp ý với cô nhỏ nhà họ Thẩm, ba cũng đang chuyện trò rất vui vẻ với chú hai, mà Thẩm Tế Xuyên đã sớm bảo người chuẩn bị xong một căn phòng rồi. Đêm này không có ai phải đi cả, sau khi tiệc tối chấm dứt mọi người cùng nhau uống trà ở nhà cũ, yên tâm ở lại, cùng trải qua một cái cuối tuần náo nhiệt.

“Có phải Diên Phi say rồi không?” Du Nam thân thiết hỏi: “Mẹ thấy nó uống rất nhiều, sắc mặt lúc đó cũng có chút tái nhợt, con cứ nghỉ ngơi cùng nó trước đi, ba mẹ bên này không cần phải lo lắng.”

Thẩm Diên Phi bên kia cũng báo cho Thẩm Tế Xuyên, lời nói đơn giản đến mức rút gọn đi hết: “Con không quay về nữa, muốn một mình ở bên vợ, mọi người cứ ăn đi, có việc thì tìm con sau.”

Sau khi hai cú điện thoại đều đã bị cúp, trong biệt thự nhỏ yên tĩnh chỉ còn tiếng tim đập của hai người họ.

Tây trang trên vai Khương Thời Niệm rơi xuống, sườn xám phẳng phiu bị nhào nặn thành một đống lộn xộn cũng càng trở nên gợi cảm hơn. Ánh mắt Thẩm Diên Phi tối đen, cảm giác say vốn không hề ảnh hưởng đến lý trí lại bỗng nhiên thúc dục lên một ngọn lửa hừng hực. Anh đi về phía trước vài bước khiêng cô vào nhà tắm trong phòng ngủ chính, hơi nóng mờ mịt, anh tay cầm tay dạy cô làm thế nào để rửa sạch đống mật này một cách cẩn thận.

Chờ đến khi Khương Thời Niệm nhìn thời gian, đã là hai giờ sau, sau khi biết mọi người trong sảnh chính vậy mà vẫn đang hưng phấn tràn trề, vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, cô lại một lần nữa đổi một bộ quần áo khác, kéo cánh tay Thẩm Diên Phi qua đó ngồi với người nhà. Cô vừa lúc thừa dịp Thẩm Diên Phi nói chuyện với ông nội mà chạy vào trong phòng bếp chính, học đầu bếp toàn năng trong nhà nấu một chén chè  khoai sọ hoa quế (2) nóng hầm hập.

Mới chỉ làm được non nửa Thẩm Diên Phi đã tiến vào, từ phía sau ôm lấy cô, đầu biết cũng rất thức thời vội vàng lui ra ngoài. Cô cứ như vậy dựa vào mép bàn, cầm một chén chè khoai sọ, dưới lời yêu cầu trầm thấp của anh mà chậm rãi đút cho anh, cô ngước mặt trao đổi hương vị của nó với anh, cùng nhau thưởng thức.

Thẩm Diên Phi dù sao cũng đã uống rất nhiều rượu rồi, lúc tỉnh táo thì có vẻ không có chút ảnh hưởng nào, nhưng vào ban đêm khi cả hai đã nằm trên giường, anh hiếm khi lại có thể ôm lấy cô mà đi vào giấc ngủ nhanh như thế.

Khương Thời Niệm không ngừng nhìn anh trong bóng đêm mông lung, nhắm mắt lại một chốc, rồi lại nhịn không được mở mắt ra mà tiếp tục nhìn, miêu tả dáng vẻ phập phồng trên sườn mặt anh, trong lòng cô tràn đầy sự ấm áp ngọt ngào không thể áp chế được.

Chờ sau khi xác định anh đã ngủ sâu rồi, Khương Thời Niệm mới lặng lẽ vén chăn đứng dậy.

Trong căn phòng anh đã từng sống một mình này, dù cô làm thế nào cũng không buồn ngủ nổi.

Cô khẽ khàng, chậm chạp đi ra khỏi phòng ngủ, vốn định đến phòng sinh hoạt ngồi xem xem có dấu vết sinh hoạt gì của anh trước kia hay không, nhưng khi đi ngang qua phòng đọc sách, cô ngoài ý muốn nhìn thấy cánh cửa không đóng chặt mà mở ra một khe hở nhỏ.

Khương Thời Niệm nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, bật đèn nhìn chung quanh, cả căn phòng đọc sách này đơn giản sạch sẽ đến mức lạnh lẽo, dấu vết cá nhân của anh có rất ít, nhà họ Thẩm với anh mà nói cũng không phải chuyện gì tốt để hồi tưởng cả.

Cô đi đến chỗ bàn làm việc rồi ngồi xuống, mặt bàn sạch sẽ mà trống trải, chỉ có một cái khung ảnh được đặt ở góc bản, bên trong không có ảnh chụp, chỉ lộ ra một bức tranh trừu tượng được in trong đó. Bức tranh rất có tiếng tăm, tên là “Cảnh trong mơ”.

Lực chú ý của Khương Thời Niệm đáng lẽ đã sắp dời đi rồi nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy góc bức tranh có một cái gì đó bị nó đè lên. Cô bất giác cầm nó lên, mở mặt sau của khung ảnh ra, hai tấm ảnh chụp chồng lên nhau cũng theo đó mà rơi xuống, mặt trái màu trắng hướng lên, đối diện với cô.

Trước khi xem cô hoàn toàn không có chút chuẩn bị gì cả, vậy nên vào khoảnh khắc khi lật bức ảnh lên, đầu tiên là cô sững sờ, ngay sau đó nước mắt không hề báo trước, cứ thế đột nhiên chảy ra không ngừng. Cô dán hai bức ảnh lên ngực mình, ngửa đầu tựa lưng lên ghế.

Bức ảnh cũ kỹ mang theo dấu vết năm tháng, góc cạnh đều đã phiếm chút màu vàng.

Một tấm là Thẩm Diên Phi mặc đồng phục trường trung học số một Bắc Thành, cổ áo anh tùy ý mở rộng, ống tay áo miễn cưỡng xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra một khuôn mặt trong trẻo sắc bén. Trong hồi ức của cô, những năm này khuôn mặt anh luôn giữ vẻ hờ hững lạnh lùng, không thích cười nói tùy tiện, vậy mà anh lại nở một nụ cười tươi như thế với màn ảnh, tay nâng lên, giống như đang lén lút chỉ về một nơi nào đó phía sau mình.

Mà ở nơi đó, bên mép ảnh chụp có một bóng dáng quen thuộc.

Là Khương Tuệ Tuệ quy củ mặc váy đồng phục của thời trung học, tóc dài của cô buộc thành đuôi ngựa, đang cười với người bên cạnh, ánh mắt căn bản chưa từng nhìn về phía anh.

Tấm ảnh thứ hai, là khung cảnh Khương Thời Niệm từng tưởng tượng qua vô số lần nhưng chưa bao giờ được nhìn thấy ngoài thực tế. Đó là Thẩm Diên Phi của thời học đại học ở Mĩ, anh ngồi dựa vào một cái ghế hệt như ghế dài ở thư viện, ngũ quan lạnh lùng cứ như tác phẩm đã được chạm trổ tỉ mỉ, nổi bật đến mức chói mù mắt người khác, cằm anh gầy gò, tai phải mang một cái máy trợ thính phức tạp dùng trong trị liệu, mà ở loại thời điểm này, anh vẫn có thể cong môi cười trước màn ảnh được.

Chỉ vì giữa đầu ngón tay anh đang cầm ảnh chụp của một người, anh đặt nó ngay cạnh sườn mặt mình, quay đầu nhìn qua, đen tối trong đôi mắt như cũng vỡ nát.

Người trên bức ảnh chụp đó là Khương Tuệ Tuệ khi tham gia buổi diễn thuyết của trường học trong trường đại học Truyền Thông, không biết bị ai chụp trộm rồi đưa vào tay anh nữa. Dù cô đang sống trong một thế giới hoàn toàn khác với anh, nhưng vẫn được anh dùng màu tươi của bản thân để nâng cô lên trong thầm lặng, để cô sống trong ánh sáng, mãi mãi bình an, tương lai vô hạn.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới khi đó Thẩm Diên Phi ở đâu, mà anh của khi đó, lại lấy bức ảnh gián tiếp có được này mà coi như báu vật, nở nụ cười yếu ớt nơi vực sâu thống khổ.

Hai bức ảnh này, vậy mà lại là ảnh chụp chung của cô và anh, dù cho cô không biết gì cả, vẫn được anh trân quý bảo quản hàng năm hàng tháng ở nơi sâu thẳm nhất.

Đây là cảnh trong mơ của anh.

Là cả cuộc đời không muốn tỉnh lại của anh.

Qua một lúc lâu Khương Thời Niệm mới đặt ảnh chụp về chỗ cũ, đặt bút viết lên trên cùng của bức tranh in kia, dùng chữ nhỏ chuyên chú viết lên đó từng nét một: “Chân thật mà em cho anh, vĩnh viễn đều sẽ không hết hạn.”

Cô trở về phòng ngủ, chen vào trong lồng ngực Thẩm Diên Phi, anh cũng vô thức khép cánh tay ôm chặt hơn. Trong đêm dài mênh mông, hai thân ảnh nóng bỏng giao điệp, dung hợp thành một người không có cách toàn phân tách được.



Tống Văn Tấn và Du Nam không chống đỡ được sự nhiệt tình quá mức của người nhà họ Thẩm nên lại ở thêm một ngày, Khương Thời Niệm với Thẩm Diên Phi tất nhiên cũng ở cùng, qua hết một cái cuối tuần. Chờ đến thứ hai, cô lại lần nữa quay về đài truyền hình Bắc thành, tin tức cô được tổng đài vươn cành ô-liu cũng đã được truyền đi khắp nơi. Phản ứng của các đồng nghiệp thường hợp tác còn quá khích hơn cả cô, đều cảm thấy trên mặt mình như có ánh sáng vậy.

Hơn nữa cơ hội này cũng là do cô liều mình mới có được, nhưng có người hâm mộ, cũng sẽ có người ghen tị bất bình, càng nhiều hơn chính là khâm phục, khâm phục quyết tâm cùng dũng khí của cô, cũng càng khâm phục tình yêu vượt lên cả sống chết của cô và ông chủ Thẩm.

Nên để làm chuẩn bị cho việc đi đến tổng đài, khoảng thời gian đếm ngược ngày cô ở lại đài truyền hình Bắc Thành này, lượng công việc tự nhiên cũng tăng lên.

Giống như loại chương trình cả rating lẫn danh tiếng thu về đều cao như “Sofa Tea Talkshow” và “Đi du lịch” đều còn thiếu mấy kỳ chưa quay xong. Hơn nữa bản thân cô là nhân vật chính của vài chương trình loại xã hội cùng các gameshow phỏng vấn khác, cái nào cô cũng không thể đặt xuống được, lịch trình sắp xếp còn nhiều hơn cả ông chủ trăm công nghìn nữa.

Trong tay Khương Thời Niệm có hai gameshow khẩn cấp cần quay vì đã được đáp ứng trước đó, cũng may cô chỉ là MC tạm thời, quay một kỳ là xong, không cần tốn quá nhiều sức lực. Vốn tâm trạng cô cũng khá thoải mái, nhưng chờ đến khi bắt đầu quay, cô mới ý thức được tính thách thức của nó.

Một chương trình trong đó là loại chương trình kiến thức khoa học, cho nên đám khách mời có vài người là học sinh trung học phổ thông. Nhóm học sinh này tuy tuổi còn nhỏ nhưng mỗi người đều có rất nhiều giải thưởng, thành tích và năng lực siêu thần, cũng rất nổi tiếng trên mạng. Có một chàng trai trong đó cực kỳ nổi tiếng, nhan sắc cũng đặc biệt đẹp, có thể nói là không thể bắt bẻ được gì, thu hoạch được một đống fan trong trường quay.

Lúc quay chụp có một phân đoạn là MC lựa chọn một người hợp tác để chơi trò chơi, Khương Thời Niệm sẽ chọn trong đám khách mời, người được chọn sẽ thành một tổ hai người thay phiên nhau mà bị cắt, mỗi lần cô đều chọn một, chọn đến vòng cuối, cho đến khi chọn ra người chiến thắng cuối cùng.

Kết quả cũng rất trùng hợp, vòng đầu tiên đã có thiếu niên này, người được chọn còn lại là nữ diễn viên hài, theo thiết lập của tổ chương trình, cô tất nhiên chọn thiếu niên.

Vòng thứ hai sau đó là thiếu niên với bác sĩ khoa ngoại, theo chủ đề trò chơi, cô vẫn chọn thiếu niên.

Cho đến vòng lựa chọn thứ ba, đám khách mời trong trường quay vì bầu không khí nên cũng bắt đầu ồn ào thiện ý, một đoàn người nhấc tay hoan hô, kêu to: “Quả nhiên cô Khương thiên vị nam học sinh trung học thông minh lại đẹp trai.”

Ánh mắt thiếu niên trong trẻo nhìn cô, tràn đầy vui vẻ và ngưỡng mộ, năng lực chuyên nghiệp của Khương Thời Niệm đặt ở nơi đó, đương nhiên cô cũng phối hợp với hiệu quả của chương trình, nói đùa vài câu rồi thôi. Nhưng từng vết từng vết kim đâm bí ẩn kia, loại cảm giác đau lòng không chịu nổi kia, chỉ có cô là rõ ràng nhất.

Cô nhìn cậu học sinh trung học là con cưng của trời, thành tích lại còn tốt như thế kia, cô không thể nào không nhớ đến học trưởng của mình. Năm đó anh xuất sắc bao nhiêu, cho dù đặt những đứa trẻ này cùng một chỗ cũng không thể chói mắt bằng anh, khi đó thế giới là hai màu đen trắng, chỉ có bóng dáng anh là càn rỡ và nhiệt liệt nhất mà thôi.

Khương Thời Niệm đứng trong hậu trường của chương trình, nhớ tới Thẩm Diên Phi thời trung học đến mức ngực phát đau, hai bức ảnh chụp chung áp cùng một chỗ, hệt như con dao dùng phương pháp dịu dàng nhất đâm sâu vào lòng cô, đau đến cùng cực mà cũng ngọt đến cùng cực, cô muốn dùng hết toàn bộ sức lực của mình chạm vào thiếu niên cô đơn của khi đó.

Buổi chiều ông chủ Thẩm đến trường quay thăm ban, Khương Thời Niệm không căng nổi sự rụt rè, cũng không rảnh quan tâm chung quanh có bao nhiêu người nữa, cô gần như là bay nhào vào lồng ngực anh. Người đàn ông khẽ cúi người, lòng bàn tay dán lên thắt lưng cô, hôn lên vành tai cô, khiến cả tổ chương trình cứ như là một cái ổ sói, thét chói tai không ngừng.

Báo sáng hôm nay trước tiên lan truyền tin tức, trên hot search là tin cô Khương bị nam học sinh trung học mê hoặc.

Đúng lúc vào cùng ngày thì Khương Thời Niệm đang quay chụp một gameshow ngoài trời khác, địa điểm quay ngay tại vườn trường Thanh Đại (chắc là đại học Thanh Hoa), trong đám khách mời tự nhiên không thể thiếu các thiên tài của Thanh Đại. Trong đám người có một nam sinh hệ kiến trúc thân cao chân dài, nhan sắc có thể so với minh tinh đang hot, nam sinh tự nhiên cũng được nhiều sự chú ý nhất, cũng đứng gần MC nhất.

Nam sinh cao lớn tuấn tú, mặc áo sơ mi màu trắng, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng Khương Thời Niệm không muốn nhìn nhiều. Nếu trước kia học trưởng của cô được vào Thanh Đại, ảnh chụp của anh đã sớm được dán trên bức tường danh nhân trăm năm của trường học, để những đứa nhỏ này ngẩng đầu kính ngưỡng, lưu truyền khắp nơi.

Trong chương trình ai cũng mặc trang phục vận động, căn bản nhìn không ra sự chênh lệch tuổi tác giữa Khương Thời Niệm và đám sinh viên này. Nam sinh nọ vừa đứng bên cạnh cô, các học sinh đứng xem kích động lên, các loại hoan hô phấn khởi, không thể ngăn cản được mà hô to: “Đẹp đôi quá!”, sau đó họ đều giơ di động lên chụp ảnh, chen chúc nhau đăng lên tài khoản mạng xã hội của mình.

Sau nhiều bài đăng như thế, buổi trưa còn chưa tới thì trên mục bảng xếp hạng hot search đã xuất hiện một lực lượng mới.

“Nam sinh trung học đã trở thành chuyện cũ, nam sinh viên mới là người xứng đáng, thích hợp nhất với cô Khương.”

Tuy nó không mang ác ý, chỉ là chút độ hot ngắn thông thường xuất hiện trong lúc quay chụp và phát sóng chương trình, chờ thêm một khoảng thời gian nữa là ổn thôi. Nhưng đầu Khương Thời Niệm vẫn nổ tung như cũ, căn bản không nhịn được loại đề tài này.

Trong thời gian nghỉ ngơi, cô ôm đầu gối ngồi bên mép sân thể dục, đang muốn liên hệ với đài truyền hình xem làm sao để thương lượng với nền tảng truyền thông, xóa bỏ từ khóa không phù hợp này khỏi mục tìm kiếm.

Nền tảng truyền thông còn cho là đây chỉ là một chương trình tầm thường, không tùy tiện ngăn cản đề tài này, căn bản là không biết gì về ông chủ Thẩm cả. Cô chịu được hay không là một chuyện, người nào đó nếu thấy rồi giận lên, chuyện này có khả năng sẽ không dễ kết thúc như thế.

Khương Thời Niệm nhấn tắt, còn chưa kịp buông điện thoại xuống cô đã nhận thấy bầu không khí bốn phía đột nhiên thay đổi. Tuy cô ở trong sân thể dục trống trải một mình, nhưng tính cả nhân viên công tác của tổ chương trình cùng các khách mời thì cũng có đến mấy chục người, đều đang um sùm ở gần đây. Nhưng hình như bắt đầu từ giây phút nào đó, dù không ai cố tình thì tạp âm cũng dần không tự chủ được mà trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân vang vọng.

Cô ngẩng đầu, thứ đầu tiên đập vào mắt là ống quần màu đen phẳng phiu, nổi bật lên đôi chân dài thẳng tắp. Sau đó ánh mắt cô lại chậm rãi đi lên phía trên, trông thấy chiếc áo tây trang bị anh tùy ý mà giắt lên cánh tay, móc tay áo khảm một viên đá quý quý hiếm mà khiêm tốn, áo sơ mi tơ tằm màu trắng ánh lên một vầng sáng mỏng, bị cà vạt bó buộc lên tới chiếc cúc áo trên cùng, mang cho người cảm giác cấm dục.

Từ hầu kết hơi lộ cho đến đôi môi mỏng, cô càng tham lam nhìn lên, khuôn mặt anh bị ẩn dưới ánh mặt trời ban trưa ấm áp, hiện lên một tầng bóng đen nhàn nhạt.

Trường quay theo bản năng không phát ra tiếng động nào từ khi anh xuất hiện, họ cũng theo bản năng mà khiến hành động cùng biểu cảm của mình trở nên quy củ hơn, sợ thua kém người khác, cũng sợ đường đột quấy rầy. Họ cảm thấy người trước mặt như cách mình một đám mây, ngưỡng mộ cũng là điều tất nhiên.

Yết hầu Khương Thời Niệm giật giật, vừa nhìn thấy Thẩm Diên Phi xuất hiện trong sân thể dục của vườn trường Thanh Đại, đứng trước mặt cô, cô liền nhịn không được mà muốn khóc. Biết rõ thời gian không thể đảo ngược làm lại, cô vẫn không thể không tưởng tượng, anh của năm mười tám, mười chín tuổi mặc áo trắng quần dài đi ngang qua hành lang Thanh Đại, vậy thì Thanh Đại sẽ lưu lại bao nhiêu dấu vết không thể xóa nhòa đây.

Cô ngồi lâu quá, một chân bị tê, nhất thời không đứng lên được nên đưa tay giữ đầu gối của anh, ai ngờ lại bị anh khom người cầm chặt xương cổ tay, kéo người lên rồi ôm lấy cô.

Mọi người xung quanh nhìn mà mắt bốc lửa, ngay cả đám sinh viên đứng cách đó không xa từng hô hào ban nãy cũng nhịn không được mà sửng sốt, nhìn chằm chằm vào kẻ xâm nhập vào bầu không khí này rồi tạo ra cảm giác xa cách mạnh mẽ kia.

Không có gì khác, học chỉ muốn thu hồi mấy câu nói vừa rồi thôi.

Nam sinh trung học, nam sinh viên, trước khi anh xuất hiện còn có thể tán dóc một chút, nhưng chỉ cần anh không nói một lời mà đứng ở chỗ kia là có thể chiến thắng tất cả. Anh là một người trăm phần trăm, tuyệt đối phù hợp với cô Khương, không có bất luận kẻ nào có thể hơn được.

Thẩm Diên Phi hơi nghiêng đầu, ánh mắt xẹt qua đám người, không nói một câu dư thừa nào. Sau đó, trợ lý đặc biệt kịp thời đi lên chào hỏi, mang theo một lượng lớn đồ ăn vặt và quà lưu niệm, khiến toàn bộ tổ chương trình đều ngay lập tức hoan hô, cảm ơn ông chủ Thẩm, mỗi người kéo qua đó đều có phần, khiến vị trí bên này dần trống trải.

Mí mắt Khương Thời Niệm run rẩy, trước tiên giải thích cho anh: “Những chuyện trên mạng…”

Thẩm Diên Phi khép hờ mắt, cảm xúc khó lường hỏi: “Những người trên mạng nói, cô Khương có khả năng thích những những người nhỏ tuổi như học sinh trung học, sinh viên?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play