Từ nhà của Tống Văn Tấn đến nơi cần khoảng bốn mươi phút đi xe, hai chiếc Maybach ở giờ cao điểm buổi tối chạy qua con đường đông nghịt xe ở Bắc Thành, lần lượt chạy vào nhà họ Thẩm nằm ở vị trí trung tâm thành phố khu vực tấc đất vàng bạc.
Đại viện nhà quyền quý vững chắc, đèn lưu ly ở cửa hơi lắc lư trong gió, lần trước bị chủ nhà hiện tại tự mình lái xe đụng hư cửa lớn, đã ngoan ngoãn sửa lại, sáng bừng lên.
Xe xuyên qua con đường dài bên trong sân nhà, phá vỡ ánh nắng buổi chiều hoàng hôn cùng sự soi xét của hai vệ cây ven đường, vững chãi dừng ở trước cửa lớn của nhà chính, mà dưới mái hiên cong bên trong cửa vô cùng cổ kính, cảnh tượng dần dần rõ ràng khiến Khương Thời Niệm ngẩn người.
Sau khi cô kết hôn chỉ cùng với Thẩm Diên Phi về một lần tham gia tiệc gia đình, cảnh tượng tối hôm đó còn rõ ràng ở trước mắt, cô khoác tay chồng mới cưới, đi qua hai sân nhỏ mới vào nhà ăn, cầy sói đầy bàn nhìn chằm chằm, mà bây giờ…
Những người ăn tươi uống máu, đối với Thẩm Diên Phi lòng dạ khó lường, ngay cả đi Vân Nam hưởng tuần trăng mật cũng cho người theo dõi chụp hình ấy, những người ngang ngược có dã tâm trong tư liệu —
Dẫn đầu là cụ ông Thẩm Tế Xuyên, mọi người đều nghiêm túc, vô cùng ngay ngắn chỉnh tề đứng cùng nhau, vẻ mặt tươi cười đón tiếp, có thể so với cuộc gặp mặt của đoàn sứ giả thân thiết của hai nước, so với lần trước, duy nhất thiếu mất Thẩm Chước.
Thẩm Tích duy nhất chịu không nỗi vui sướng, chỉ có điều hơi thấp nên bị che mất, đang gấp đến độ nhảy lên đầy vẻ thuần khiết linh hoạt, Khương Thời Niệm nhìn thấy, lắc đầu nói: “Bây giờ mới thấy, anh kêu Thẩm Tích giả vờ hung dữ, thật sự đã làm khó em ấy.”
Lời cô còn chưa nói xong, cái tay từ đầu đến cuối đều nắm chặt cô lần nữa nắm chặt hơn, lòng bàn tay mỏng nhưng rộng, đã xông qua vô số núi đao biển lửa, vết đạn ở trên mu bàn tay còn chưa biến mất, mạnh mẽ hoàn toàn bao lấy cô, bóp chặt khớp tay cô khiến nó dần đỏ lên.
Khoé môi của Thẩm Diên Phi cố kìm xuống, mặc dù trên đường anh đã nói tỉ mỉ đầu đuôi ngọn ngành với Tuệ Tuệ, nhưng cô chỉ nhắm chặt mắt yên tĩnh nghe, không có biểu cảm, không cười, cũng không nói chuyện mấy với anh.
Anh muốn kéo cô lên chân ôm, cô không chịu, tránh sang bên cạnh, thà để bản thân dựa cửa xe nhìn bên ngoài.
Anh biết, nếu xâu chuỗi tất cả những chuyện trong quá khứ rồi nói ra thì cho dù cô có yêu anh mấy đi nữa, cũng sẽ tức giận.
Thế nhưng trong tình cảnh lúc đó anh hoàn toàn không nghĩ ra cách nào khác mới có thể chiếm cô làm của riêng nhanh hơn cách này.
Hai chiếc xe dừng lại trong sân nhà, Thẩm Tế Xuyên lập tức dẫn một nhà nhiệt tình ra đón tiếp, không có một chút sự kiêu ngạo của nhà quyền thế. Ông vung tay lên, để cho con trai con gái bên cạnh mình nhanh chóng đỡ tay của Tống Văn Tấn và Du Nam, đón người đi vào trong.
Cả hai người Tống Văn Tấn và Du Nam đều ngây người.
Buổi tối trước khi hai vợ chồng đến đã đặc biệt gọi điện hỏi Khương Thời Niệm xem thử nhà họ Thẩm là người như thế nào?
Theo chính miệng con gái miêu tả, ông nội không giận tự uy, khẩu phật tâm xà, mấy người bác chú cô thím toàn là phần tử nguy hiểm tâm cơ thâm sâu, anh chị khó gần, đứa em gái duy nhất là cay độc nhất, chủ nhân nhà họ Thẩm chống đỡ một gia tộc lớn như vậy, rất cực khổ, cần được trân trọng.
Nhưng mà bây giờ…
Ông nội cười đến nếp nhăn cũng sắp rộng ra, liên tiếp bắt tay, mời bọn họ vào, chú bác cô thím nguy hiểm lấy tốc độ nhanh nhất, đến đỡ tay của bọn họ, mấy người đi chậm ở phía sau gấp đến độ không chịu nổi, hận không thể nâng hai người đưa vào trong ngay tại chỗ, giành lấy sự yêu thích của họ.
Vẻ mặt của anh chị ôn hoà thuần hậu, em gái… hoạt bát quá đáng.
Bản thân chủ nhân của nhà họ Thẩm cần được yêu thương như thế này ư…
Tống Văn Tấn và Du Nam không hẹn mà cùng nhau xoay đầu, trừng mắt nhìn chiếc maybach còn chưa mở cửa ở phía trước.
Mọi người chăm chú, cửa xe phía sau cuối cũng cũng mở ra, Khương Thời Niệm ngồi gần, đôi chân thon dài bọc bởi sườn xám, vừa mới bước ra ngoài, cánh cửa ở phía bên kia đã vang lên một tiếng “bạch”.
Chủ nhân nhà họ Thẩm đưa đôi chân dài ra, đôi giày da màu đen không nhiễm một hạt bụi nào đạp xuống đất, mặt không biểu cảm xuống xe, anh không nhìn bất kỳ ai xung quanh, trực tiếp vòng qua đuôi xe đi đến trước cửa bên Khương Thời Niệm, nắm tay cô, đỡ người ra, một khắc cũng không thể đợi mà ôm người vào trong lòng.
Ở trước mặt người nhà hai bên, Khương Thời Niệm không có từ chối anh, tuỳ ý cho anh thân mật, có chút xấu hổ mà nhìn bộ mặt thật của Thẩm gia, gian nan lộ ra một nụ cười, gọi một tiếng: “Ông nội.”
Thẩm Tế Xuyên nghe một tiếng “Ông nội” này, mặt mày liền rạng rỡ, Thẩm Chước là người đầu tiên nhịn không được xông qua, muốn kéo tay của chị dâu, liền bị một ánh mắt như muốn giết người của tam ca làm cho khiếp sợ, sợ hãi lùi ra.
Nhà họ Thẩm Bắc Thành cao không thể với tới trong miệng bên ngoài, bây giờ lại vui vẻ chờ đợi, đợi cả nhà nữ chủ nhân đến.
Cục diện yêu thương lẫn nhau, trừ bỏ việc mỗi người của hai bên đều cố gắng che giấu sự chột dạ của bản thân.
Bữa tiệc gia đình này không bố trí ở nhà ăn, mà là để trong phòng khách chính lớn nhất trong nhà, bố trí hết sức xa xỉ, người nhà họ Thẩm đều đang liếc nhìn vẻ mặt của Thẩm Diên Phi, sợ bản thân quá đáng, Tống Văn Tấn và Du Nam cũng đang liếc nhìn Thẩm Diên Phi, đây rốt cuộc là tình huống gì! Sài lang hổ báo đâu sao không thấy hả?! Nếu biết trước cục diện như thế này, hai vợ chồng bọn họ cần gì phải căng thẳng như vậy!
Chỉ có Khương Thời Niệm không nhìn Thẩm Diên Phi, ngồi ở chỗ cô nên ngồi, chậm rãi bày biện dụng cụ ăn, rũ mắt xuống, tâm trạng còn chưa ổn định.
Đến bàn ăn, Thẩm Diên Phi cũng không có cách nào tiếp tục nắm tay của Khương Thời Niệm, vị trí giữa các ghế ngồi đều cố định, cho dù anh ngang ngược, từ trước đến giờ luôn mặc kệ quy tắc, cũng không thể dựa cô quá sát.
Bàn tay của anh chỉ có thể để ở sau lưng cô, theo động tác của cô nhẹ nhàng di chuyển, cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô truyền đến, trái tim không ngừng nảy lên mới tìm được một chút an ủi.
Món ăn lần lượt lên, trong ly của mọi người cũng bắt đầu thêm rượu, lòng bàn tay của anh quá nóng rồi, Khương Thời Niệm không chịu nổi di chuyển về trước một chút, kéo ra một chút khoảng cách với anh, anh lập tức càng dán chặt vào.
Cô lại tránh ra, nghiêng đầu, ánh mắt quét qua lồng ngực hơi phập phồng của anh, không nhìn mặt của anh, nhẹ giọng nói: “Rất nóng.”
“Nóng?”
Giọng nói của Thẩm Diên Phi hơi khàn, ngược lại được voi đòi tiên, không chú ý ý tứ trong bữa tiệc, cánh tay vòng qua, giữ eo của cô kéo gần về hướng mình.
“Như vậy càng nóng hơn.”
Khương Thời Niệm mím môi, không kháng nghị.
Thẩm Tế Xuyền là trưởng bối lớn tuổi nhất, vai vế cao nhất của hai nhà, ông đang dặn dò người giúp việc rót đầy rượu cho đàn ông trưởng thành của cả bàn, nhưng khi người giúp việc đến bên cạnh Thẩm Diên Phi lại không dám tự tiện đụng vào ly của anh.
Ngón tay của anh đè vào đế tròn của đáy ly, dời một chút qua bên cạnh, để người ta rót.
Vẻ mặt của Thẩm Tế Xuyên đỏ lên, nâng ly nhấp một ngụm, Tống Văn Tấn đương nhiên lễ nghi chu toàn, không thể so đo với người gia, mà chỉ rót một ly nhỏ trực tiếp uống cạn, lúc này trong các chú bác cuối cùng cũng có người bắt đầu chào hỏi trêu đùa khiến không khí sôi nổi lên hẳn, có người lá gan cũng lớn hơn hẳn, cười nói: “Diên Phi, ba vợ của con cũng uống đầy ly rồi, con còn không uống cùng?”
Thẩm Diên Phi khom người, cười nâng ly rượu lên tỏ ý mời rồi hơi ngẩng đầu nuốt hết rượu trong ly.
Trên bàn có rượu điều hoà, không khí lập tức khác đi, ly trên tay của Thẩm Diên Phi từ đầu đến cuối đều đầy, bị thêm bao nhiêu lượt, anh cũng chưa từng do dự, đến khi Khương Thời Niệm thật sự nhìn không nổi nữa, không yên tâm nhéo tay của anh một cái, anh lập tức trở tay nắm lấy, sức lực cũng mạnh hơn.
Cơ thể của Tống Văn Tấn không tốt, không thể uống quá nhiều, người nhà họ Thẩm cũng có chừng mực, nhưng nhịn không nổi hứng thú với ông.
Con mẹ nó…
Đâu phải là một nhà tư bản!
Người nhà này, đầy bàn, có một người tính một người, từ già đến trẻ, con mẹ nó toàn là nhà tư bản mặt người dạ thú! Hai mặt!
Tiểu bảo đáng thương của ông, làm sao có thể chống đỡ chứ, ông muốn đưa tiểu bảo về nhà.
Chú ba kích động nâng một ly: “Giáo sư Tống, tôi sùng bái nhất chính là phần tử tri thức, đặc biệt nhà vật lý học đức cao vọng trọng như ông vậy, còn có vũ công lớn như cô Du, đều là kiêu ngạo của đất nước, Thời Niệm không hổ là gia đình tri thức, ưu tú như vậy. Thật đáng nể phục. Nào, tôi kính anh!”
Tống Văn Tấn hơi ngừng lại, không nhịn được cười.
“...Cười!”
Khương Thời Niệm biết người nhà họ Thẩm sẽ không quá giới hạn, mẹ ở bên cạnh cũng sẽ trông chừng tỉ mỉ, không cần lo lắng, nhưng bên cạnh cô…
Thẩm Diên Phi cần như không có ăn thức ăn, rượu uống một ly lại thêm một ly, anh thu lại khoé môi, cô nhịn không được, cầm ly của anh qua, không cho anh uống nữa, gắp thức ăn vào trong đĩa của anh, anh lại không động.
Cô tưởng rằng anh không thích, lại thêm một muỗng tôm viên, anh chậm rãi thấp giọng mở miệng: “Món này, phải ăn kèm mật ong.”
Người giúp việc bên cạnh luôn đợi anh dặn dò, vừa nghe anh nói, lập tức muốn đi lấy, Thẩm Diên Phi đưa tay ngăn cản, lau tay bằng khăn lụa trắng, thông thả đứng dậy, nắm lấy cánh tay nhỏ của Khương Thời Niệm, rũ mắt nhìn cô: “Bà xã, cùng anh đi lấy.”
Khương Thời Niệm theo bản năng ngước mắt, lún sâu vào đáy mắt của anh, nhìn thấy nơi đuôi mắt anh có chút đỏ lên không dễ phát giác, không biết là vì rượu, hay là vì thứ khác.
Từ phòng khách chính đi ra, đi ngang qua một hành lang yên tĩnh, là phòng gia vị ở ngoài nhà bếp, nơi nào của nhà họ Thẩm cũng xử lý cẩn thận, một căn phòng gia vị cũng được trang trí giống như phòng trưng bày của viện bảo tàng, gia vị dựa theo các màu sắc đựng vào hũ gốm tinh tế, để chồng lên ở trên giá gỗ.
Khương Thời Niệm bị nửa đẩy, đi vào trước, không đợi nói chuyện, cửa phía sau vang lên một tiếng “bạch” khoá lại.
Cơ thể của cô không chịu khống chế, lưng dựa vào cửa, người đàn ông cúi người, nắm cổ tay của cô ấn trên đỉnh đầu, nụ hôn nóng bỏng không cho từ chối hung hăng áp xuống, tùy ý nuốt hết vết son ngọt ngào trên môi của cô.
Hơi thở của anh mang theo men rượu, trong khoảnh khắc xâm nhập môi lưỡi khiến thần kinh của cô trở nên hoàn toàn tê dại.
Khương Thời Niệm khẽ hô một tiếng, nhắc anh chú ý hoàn cảnh ở đây, cô chột dạ dùng đầu gối đẩy anh một cái, nhưng một chút kháng cự đó chỉ đổi lại sự dây dưa không có ranh giới của anh, anh quấn lấy lưỡi cô, khiến cho cô như mất hồn nghẹt thở, chỉ có thể mở miệng, mặc cho anh xâm lấn chiếm đầy.
“Tuệ Tuệ…”
Rượu ở giữa môi của Thẩm Diên Phi thấm dần sang chiếc lưỡi nóng hổi của cô, khiến vẻ mặt cô đỏ lên, giọng nói của anh thấp khác thường, không ngừng quấy rối bên tai cô.
“Đừng không đếm xỉa anh.”
“Đừng lạnh nhạt với anh như vậy.”
Trên môi của Khương Thời Niệm trơn trợt, thở hổn hển, nghe anh nói mấy câu này, trong lòng lại bất tri bất giác mà tràn ngập đau thương.
Cô nhất thời bất ngờ quá, có chút không chấp nhận được, cũng giận bản thân tại sao lại luôn không phát hiện.
Nhưng không thể trách anh được, nhớ lại quãng đường mà hai người đã đi, cô cảm thấy chua xót nhiều hơn, anh phải bịa từng lời nói dối, mới có thể đến gần cô thêm một chút, cẩn trọng từng bước chỉ để cô động lòng, đặt anh trong mắt.
Những tổn thương đó từ trước đến này không hướng về cô, mà từ đầu đến cuối đều hướng về bản thân anh.
Ngay cả bản thân Khương Thời Niệm cũng không phân biệt rõ rốt cuộc đang khó chịu điều gì, đến giờ phút này, cô suy nghĩ kỹ lại mới thấy, thì ra cố ý lạnh lùng thực ra chỉ là đang trừng phạt anh, phạt anh tự mình giấu quá nhiều, không sớm nói rõ, để cô cùng chia sẻ những khó khăn đó.
Thẩm Diên Phi mút cánh môi cô đến sưng đỏ, cô động đậy, anh càng dùng lực giam cô về phía cửa: “Đổi cách khác phạt anh đi, ngoại trừ lạnh nhạt, cái gì cũng được.”
Anh chịu không nổi rồi.
Nhìn thấy độ ấm trong mắt cô giảm xuống, lạnh lùng nhìn anh.
Khương Thời Niệm vẫn giãy dụa, mặc kệ cổ tay đỏ lên, ôm lấy eo của anh, vuốt ve tấm lưng cứng rắn của anh, giọng mũi buồn bực, cũng hiện lên sự ngọt ngào dao động: “Phạt anh…ăn cơm tối đàng hoàng.”
Cô vén tóc mai, linh hoạt thoát khỏi vòng tay của anh, đến giá gỗ đối diện lấy lọ mật ong, ở trên có ký hiệu, rất dễ thấy, là một bình sứ trắng khắc hoa.
Cô nhón chân để lấy, đầu ngón tay vừa đụng đến chiếc lọ, đang muốn lấy xuống thì đột nhiên ngón tay cùng với thân lọ do quá trơn mà trượt ra, cái lọ cũng bị nghiêng, đổ về phía cô.
Khương Thời Niệm còn chưa kịp kêu lên, lọ sứ trắng ở giữa không trung đã bị tay của Thẩm Diên Phi đỡ kịp, nhưng nắp lọ lúc nghiêng đã bị rơi ra, mật ong chảy ra ngoài, vừa hay đổ vào trước ngực và trên xương quai xanh của cô.
Lọ được để ở trên bàn, Khương Thời Niệm luống cuống cúi đầu nhìn bản thân, sườn xám cổ áo đã phá huỷ, từng giọt mật ong, từ xương quai xanh nhỏ xuống, chậm rãi chảy vào nơi sâu hơn, lạnh đến co người.
Cô vội đi tìm khăn ướt thì bỗng nhiên bị Thẩm Diên Phi ôm qua eo, nâng lên cố định ở trên bàn, các lọ lớn nhỏ phía vang lên trong tiếng nghiêng đổ.
Thẩm Diên Phi sâu xa nhìn chằm chằm vào những giọt mật ong đang chảy đó, không nhanh không chậm cúi đầu, lấy môi ngậm nhẹ, hôn lấy xương quai xanh của cô.
Cơ thể của Khương Thời Niệm co lại, dùng sức nắm lấy cạnh bàn, căng thẳng đến mức giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Đang ở… nhà họ Thẩm mà.”
“Nhà họ Thẩm thì làm sao?”Anh nghiêm nghị hỏi ngược lại: “Nữ chủ nhân muốn ở bất cứ nơi nào gần gũi với chồng, đều là chuyện đương nhiên.”
Hơi rượu của anh nhạt đi, nhưng động tác lại không ngừng phóng đãng, ngón tay vân vê cổ áo bị ướt, dưới tiếng tim đập rộn ràng mở ra, khiến cặp vú trắng hiện ra ngay trước mắt.
Những giọt mật ong nửa trong suốt kia dần chảy qua nơi cấm kị ấy, tạo thành những vệt chảy ngoằn ngoèo.
Khương Thời Niệm nhịn không được nhắm chặt mắt lại, khi nãy cô ngẫu nhiên nhìn thoáng qua, thấy căn phòng này còn có những cửa khác, có lẽ còn có thể thông ra bên ngoài, cô cắn răng, mang theo chút khó nhịn: “Anh còn chưa ăn cơm tối…”
Trong mắt anh không còn say, nhưng ý rượu nhàn nhạt lại là con sâu độc khó kháng cự nhất, khiến người ta tan rã.
Môi anh đụng vào mật ong nhưng vẫn chưa thỏa mãn mà cười trầm thấp.
“Không phải đang ăn sao?”
“Anh đào mật ong của anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT