Ngồi thuyền từ Quý Dương đến Bắc Thành mất ba tiếng đồng hồ, lúc sau Khương Thời Niệm tựa vào vai Thẩm Diên Phi, khoác lấy cánh tay anh rồi mơ màng chợp mắt một hồi.
Cảnh tượng trong mộng tan tành vụn vỡ, cô không còn phân biệt được rõ đây là cảnh trong phim hay là cảnh ảo mộng nữa. Cô chỉ không ngừng nhìn thấy một người đàn ông khác đứng bên cạnh rồi ôm eo cô, trên ngón tay cô đeo một chiếc nhẫn cưới lạ lẫm, mà Thẩm Diên Phi lại đứng trong đám sương mù. Trên người anh chồng chất vết thương, mắt hằn lên tơ máu, bên tai phải máu tươi cũng chảy ra, thấm xuống nửa người. Anh không nói một lời mà chỉ tập trung nhìn cô chằm chằm, bờ môi mỏng lạnh tình khẽ cười, những giọt lệ lăn xuống.
Cô kinh hãi ngẩng đầu, bên cạnh cô là Thương Thụy đang mặc trên mình bộ lễ phục dành cho hôn lễ. Anh ta kéo cô đi kính rượu khách khứa, mở miệng ngậm miệng đều gọi cô là bà Thương, thậm chí trong tay anh ta còn cầm theo giấy đăng ký kết hôn làm người ta gai mắt. Trái tim cô trống rỗng, cô nhấc váy cưới lên, bước thấp bước cao chạy vào làn sương mù, cô muốn ôm lấy người kia.
Xung quanh là khung cảnh náo nhiệt của hôn lễ, tiếng người, tiếng nhạc hỗn tạp. Cô đâm đầu chạy vào trong bóng tối, bóng dáng Thẩm Diên Phi ngày càng xa, cô không thể chạm vào anh. Cô liều mạng chạy, góc váy cũng bị kéo rách, chiếc váy trắng cũng đã lấm lem bụi đất. Cuối cùng cô chỉ thấy một tấm bia đứng sừng sững lẻ loi đơn độc ở đó từ bao giờ. Trên tấm bia đặt một chiếc nhẫn cưới chưa bao giờ được trao cùng một miếng đá cũ vỡ nát, bên trên miếng đá là bông hoa được vẽ bằng bút sáp đã lâu năm.
Người mà cô tìm kiếm cả đời cô độc, khổ sở, anh chưa kết hôn, còn rất trẻ đã nằm ở nơi đó, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ sâu, tấm hình trên bia vẫn là dáng vẻ lạnh lùng sắc bén năm anh tốt nghiệp cấp ba.
Mà trong giấc mộng ấy, nước mưa đọng thành vũng dưới chân, cô cúi đầu nhìn bóng mình trong nước, tóc mai đã bạc trắng.
Khương Thời Niệm khóc rồi tỉnh lại, ống tay áo của Thẩm Diên Phi bị ướt một mảng. Cô quay đầu, tì trán vào người anh, không kìm được giọt lệ đang liên tục rơi xuống của mình. Cô túm chặt lấy tay anh, những ngón tay giao nhau dính sát lại một chỗ, cô hận không thể khiến cho chỉ tay của hai người quấn lại với nhau.
Thẩm Diên Phi cúi đầu lau nước mắt cho cô, hỏi cô bằng giọng điệu trêu chọc: “Hôm nay em sao thế, xem phim cũng khóc, nằm mơ cũng khóc nữa.”
Khương Thời Niệm trợn mắt nhìn anh, ép anh phải sửa lời: “Em không muốn nghe anh nói những lời ấy, em chịu không nổi, em ngủ cũng không yên, ăn cũng nuốt không trôi, đợi lát nữa xuống máy bay, cả tâm trạng lẫn tinh thần em cũng chưa thể an ổn, mười ngày nửa tháng cũng chẳng tốt lên được.”
Nụ cười của Thẩm Diên Phi biến mất, cô thay đổi nhanh đến chóng mặt, không chỉ biết làm nũng mà đến cả những lời uy hiếp cũng cũng có thể thuận miệng nói ra. Anh biết cô đang nhắm đến điều gì nhưng sau khi nói ra những lời ấy, ai sẽ là người đau hơn, trái tim ai sẽ bị đao chém nát thành bùn, ai sẽ thực sự có suy nghĩ điên cuồng đến vậy.
Anh xoa nhẹ khóe mắt đỏ hồng của cô, trầm giọng thở dài một hơi, cúi người xuống hôn nhẹ lên môi cô: “Anh đảm bảo, trước khi em thực sự kết hôn với người khác, anh sẽ cướp lại em không chút nương tay.”
Sau khi có được lời hứa của anh một lúc lâu, máy bay mới hạ cánh xuống sân bay Bắc Thành. Khương Thời Niệm hít hít cái mũi nghèn nghẹn, cô an tâm “Ừm” một tiếng rồi nghiêng đầu hôn anh.
Sau khi về đến Bắc Thành, trong khoảng thời gian sau đó, đài lý không có việc gì khẩn cấp, lại thêm lần này đi đến Quý Châu du lịch cô còn bị ốm, đài trưởng vung tay đồng ý cho cô nghỉ thêm hai ngày. Vừa hay phía Thẩm Diên Phi cũng có thể bớt ra chút thời gian nên cả hai người bèn quay về nhà ở Vọng Nguyệt Loan.
Trạng thái của Thẩm Diên Phi khi rời khỏi nhà lúc trước đã dọa cho đám người bên cạnh sợ hãi, đặc biệt là dì giúp việc trong nhà, chưa có sự cho phép của anh, bà ấy vẫn không dám tự ý lên nhà trên dọn dẹp. Vì thế trong phòng ngủ của chủ nhân trên lầu, bên cạnh bàn trang điểm, bản thỏa thuận ly hôn vẫn nằm rải rác trên mặt đất như cũ.
Khương Thời Niệm lên lầu trước, cô đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy những mảnh giấy nhàu nát ấy, cô đã sởn cả da gà, trong đầu cô lúc này đã mường tượng ra phản ứng của Thẩm Diên Phi khi nhìn thấy bản thỏa thuận ly hôn ấy. Cô vội vàng phi như bay qua nhặt nó lên, muốn mang nó đi phi tang nhân lúc anh chồng nhà mình còn chưa lên. Nào ngờ động tác của ông chủ Thẩm lại nhanh đến vậy, phía bên này cô vừa thu những tờ giấy bay tán loạn trên mặt đất gom vào tay, còn chưa kịp vứt đi thì bên kia cửa đã bị mở ra rồi.
Ngón tay thon dài của anh lại tiếp tục cởi hàng nút phía trước của áo sơ mi, anh không nhanh không chậm bước về phía cô, chụp lấy eo cô rồi ép cô sát vào cái bàn phía sau, không giấu giếm gì mà thì thầm bên tai cô: “Đừng vội xử lý nó như vậy, anh còn định lấy nó làm cái cớ để bắt em dỗ dành anh cho cẩn thận, dỗ anh hai ngày, không ra khỏi cửa, có được không?”
Nghe thì như lời đùa giỡn nhưng sâu trong mỗi câu chữ lại ẩn chứa sự cố chấp.
Hơi thở nóng bỏng lan tỏa, nhiệt độ cao thiêu đốt cả cơ thể, Khương Thời Niệm đỏ mặt ngước đầu lên, cô hôn vào vành tai anh, rồi nhẹ nhàng phản kích lại: “Đàn anh, anh suy nghĩ nhiều quá rồi, kể cả anh không lấy cái này ra thì em cũng muốn dỗ dành anh như vậy.”
Hai ngày quấn quýt triền miên ở nhà, không biết tại sao anh lại bắt đầu thích cắn lên vết bớt trên bả vai cô từ phía sau lưng, rồi hung hăng bắt nạt cô. Khương Thời Niệm trầm mê trong bể tình, trực giác mẫn cảm mách bảo cô Thẩm Diên Phi có gì đó không đúng.
Anh đòi hỏi một cách thái quá, giống như… Đợi đến khi kỳ nghỉ hai ngày này kết thúc cô sẽ không thể nào hoàn toàn thuộc về anh như vậy nữa, như thể cô sẽ đi khỏi căn nhà này rồi sẽ không còn bình yên trở về đây nữa vậy.
Tối ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Khương Thời Niệm nhận được tin vui từ đài lý, họ nói khách mời số thứ hai của “Tiệc trà sô pha” đã sắp xếp được thời gian, ngày mai có thể ghi hình. Cô đã đọc thuộc tư liệu của đối phương từ trước, chẳng qua lịch trình của hai bên xuất hiện biến cố nho nhỏ, cả hai phía đều cần phải sắp xếp lại thời gian nên mọi chuyện mới kéo dài đến hiện tại. Bên cạnh đó, chủ đề và địa điểm của số thứ ba chương trình “Đi du lịch” cũng đã được xác định rồi, số lần này quay ở Hàng Châu, trong tuần này mọi người sẽ xuất phát.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi kết thúc, Khương Thời Niệm lại bắt đầu phải dậy sớm đi làm. Thẩm Diên Phi đưa cô đến cổng đài truyền hình rồi nhưng vẫn không có ý rời đi, anh nắm lấy tay cô sau đó cùng nhau xuống xe một cách công khai, cô kinh ngạc hỏi: “Anh đi làm với em à? Không cần đi làm sao?”
Thẩm Diên Phi nắn nắn xương ngón tay cô: “Chuyện công việc không gấp, thời gian trong mấy ngày này đều cho em sắp xếp hết, em đi đâu anh đi đó, bây giờ em vẫn còn cơ hội để đưa ra ý kiến khác.”
Khương Thời Niệm làm gì có ý kiến khác, cô cười, hai mắt cong cong, trước tòa nhà của đài truyền hình người người qua lại, cô kiễng chân, đôi môi hồng công khai dán lên má ông chủ Thẩm, âm cuối hơi kéo dài ra: “Cầu còn chẳng được.”
Ông chủ Thẩm ghé thăm đài truyền hình, vừa bước vào cửa đã bị nhìn chăm chú, đài trưởng tưởng rằng ông ấy lại làm sai chuyện gì nên vội vàng đích thân chạy ra tiếp đón. Ông ấy xem nhà đầu tư một tay cung cấp tiền vốn cho đài truyền hình này như thần vậy. Thẩm Diên Phi bảo ông ấy quay về làm việc sau đó lạnh nhạt cong môi: “Tôi chỉ đến xem vợ tôi làm việc thôi.”
Thế là hiện trường phòng thu hình cho chương trình “Tiệc trà sô pha” có một khu nghỉ ngơi chuyên dụng được bố trí thêm, Thẩm Diên Phi nhàn nhã ngồi xuống. Nhưng Khương Thời Niệm bên cạnh lại không thể bình tĩnh được như vậy, cô luôn cảm thấy như có gai đâm sau lưng, cảm giác như đang bị chồng mình theo dõi sát sao vậy. Hơn nữa đối tượng phỏng vấn lần này lại là người trẻ tuổi, đẹp trai, đến cả Đồng Lam cũng cười hi hi trêu ghẹo: “Chị Niệm Niệm, ông chủ Thẩm để ý chị thật đấy, để ý kỹ ghê nha.”
Khương Thời Niệm hít sâu một hơi, cô cố gắng dùng thái độ làm việc chuyên nghiệp hết mức có thể để phớt lờ ánh nhìn thiêu đốt người ta kia, sau đó tiếp đón khách mời phỏng vấn.
Khách mời lần này là anh Cố, người dẫn đầu trong lĩnh vực về khoa học kỹ thuật trong nước mấy năm gần đây, gần như không ai sánh kịp. Anh ta tập trung sản xuất và nghiên cứu trí tuệ nhân tạo, độc chiếm thị trường, tướng mạo lại hơn người, độ thảo luận cũng rất cao.
Trong phòng, người của tổ chương trình đang âm thầm chờ đợi cảnh tượng Tu La tràng đầy kích thích. Thế nhưng bất ngờ thay, tổng giám đốc Cố đến chào hỏi mọi người xong thì ung dung đến chỗ ông chủ Thẩm ở khu nghỉ ngơi. Hai người quen thuộc bắt tay nhau, hai phong thái khác nhau nhưng đều phong độ hút mắt, nhiếp ảnh gia kích động chụp liên tiếp mấy chục tấm hình.
Thẩm Diên Phi nhéo gương mặt đang cứng đờ của Khương Thời Niệm, anh mỉm cười giới thiệu: “MC phỏng vấn anh hôm nay là vợ tôi.”
Khuôn mặt vừa cổ điển vừa quyến rũ của tổng giám đốc Cố hiếm khi xuất hiện ý cười, anh ta gật đầu với anh, giọng nói sang sảng: “Chúc mừng anh.”
Câu “chúc mừng” này mang ý tứ sâu xa, ánh mắt hai người giao nhau, vẻ thanh xuân của mỗi người đều đã được xóa đi. Đợi khi nhân viên công tác mời tổng giám đốc Cố đến kiểm tra bản thảo phỏng vấn, Khương Thời Niệm kéo cánh tay Thẩm Diên Phi: “Hóa ra hai người quen nhau từ trước sao? Lại còn thân thiết như vậy hả?”
Hàng lông mi đen nhánh của Thẩm Diên Phi hơi cụp xuống, anh cười một tiếng như có như không, trong tiếng cười mang theo chút lạnh lùng chế giễu: “Rất thân, hai người đều yêu mà không có được, hai bên cùng kích thích lẫn nhau nên khó tránh khỏi quen biết, tuy nhiên nửa đường ai kia không chống đỡ được nữa, bước vào phần mộ trước một nước, cũng may là anh ta đã đạt được tâm nguyện, không gì có thể khiến anh ta bị ảnh hưởng nữa, còn về anh…”
Âm cuối thấp dần xuống, nhẹ đến mức không thể nghe thấy, đúng lúc này bên phía tổng giám đốc Cố cũng đã chuẩn bị xong, đạo diễn hô hào chuẩn bị ghi hình. Khương Thời Niệm chưa nghe rõ anh nói gì đã vội vàng vỗ anh một cái rồi quay đầu đi về phía trước ống kính, bắt đầu trạng thái làm việc.
Đợi đến trưa mới kết thúc ghi hình, Khương Thời Niệm vừa thoát ra khỏi trạng thái quay chụp đã lập tức bị ánh mắt kia bao bọc lần nữa, trong lòng cô vừa ngọt ngào, tê dại, lại có chút ngứa ngáy, cô cũng không nói rõ được tâm trạng của mình lúc này.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng rằng Thẩm Diên Phi không kiềm chế nổi bản thân nữa. Anh cũng không muốn kiểm soát dục vọng chiếm hữu của mình mà mang theo sự bài trừ cực độ để theo sát cô từng giây từng phút. Dù cho anh không nói thẳng ra miệng nhưng sự quấn quýt không rời ấy, còn cả lúc ánh mắt hai người chạm nhau, anh vừa trắng trợn, trực tiếp lại vừa làm như nhẹ nhàng, hời hợt chỉ khiến cô cảm thấy rằng trái tim mình đang đập điên cuồng nhưng lại không tìm được rõ nguyên nhân.
Ở nhà hai ngày, anh đòi hỏi đến mức gần như phát bệnh, còn bây giờ, trong lúc phỏng vấn, rõ ràng anh biết đối phương là bạn tốt của mình, người ta cũng đã có người toàn tâm toàn ý yêu thương, hôn nhân cũng ổn định rồi nhưng anh vẫn đến đây với cô, đặt cô ở trong tầm ngắm, nhìn cô đến mức không nỡ chớp mắt.
Đợi sau khi tiễn tổng giám đốc Cố đi, Khương Thời Niệm kéo cánh tay Thẩm Diên Phi, trực tiếp hỏi anh: “Có phải trong lòng anh có chuyện gì đó không, hay là anh vẫn chưa yên tâm về em?”
Thẩm Diên Phi lạnh nhạt lại khắc chế chỉ nhéo má cô, hai mắt rủ xuống che đi đôi mắt cô: “Không phải vậy, chỉ sợ thời gian quá ngắn, em vẫn chưa yêu anh nhiều đến vậy.”
Thứ sáu của tuần đó, tổ chương trình “Đi du lịch” lại tập hợp cùng các khách mời ở những nơi khác nhau xuất phát đến Hàng Châu.
Khương Thời Niệm cho rằng Thẩm Diên Phi sẽ không có nhiều thời gian để đi cùng cô, nhiều nhất trên đường có thể gặp mặt anh một, hai lần đã là tốt lắm rồi. Thế nhưng anh lại như ném bỏ hết mọi công việc đã được sắp xếp, giải quyết những công việc bắt buộc trước sau đó chuyên tâm đi cùng cô. Dù là Bắc Thành hay Hàng Châu, anh hoàn toàn không rời cô nửa bước.
Sau khi phân tích một hồi, cô cũng không nghĩ ra giữa hai người còn có điều gì làm cho anh chưa có cảm giác an toàn. Cô chỉ cho rằng anh vất vả quá nhiều năm, không dễ dàng gì mới có được cô nên vẫn chưa vượt qua khoảng thời gian lo được lo mất. Vậy nên cô mới tận dụng mọi khả năng để có thể quấn lấy anh, làm cho sự tăm tối nồng đậm nơi đáy mắt anh nhạt đi một chút.
Ngày đầu tiên tổ chương trình đến Hàng Châu, các vị khách mời khác vẫn chưa vào vị trí làm việc. Theo thói quen từ trước đến nay, trước khi chính thức ghi hình, Khương Thời Niệm sẽ đi làm quen với những vị khách mời sắp được phỏng vấn trong chương trình. Về cơ bản thì họ đều là những người chưa từng có liên hệ với nhau cho đến thời điểm hiện tại, cho cần việc làm quen nhau trước sẽ có chỗ tốt đối với nội dung ghi hình, tránh việc quá trình ghi hình xuất hiện sai sót.
Số ghi hình này mời đến ba vị khách mời, cô phải đi chào hỏi lần lượt từng người một. Thời gian khá eo hẹp nhưng bởi vì lần này ông chủ Thẩm ở trường quay trong toàn bộ quá trình nên mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, chu đáo, cần gì là có đó, Khương Thời Niệm nhàn nhã đi không biết bao nhiêu lần. Cô nhân lúc rảnh rỗi kiễng chân hôn người nào đó một chút.
Chào hỏi hai khách mời phía trước khá thuận lợi, trên đường đến gặp người cuối cùng, Khương Thời Niệm ngồi trên xe lật tư liệu của người đó xem lại lần nữa.
Họ tên Du Nam, nữ, năm mươi ba tuổi, là truyền nhân của một bộ phận ít ỏi những người diễn tấu đàn tỳ bà Tô Châu - Hàng Châu, đồng thời bà cũng là nghệ sĩ múa nổi tiếng trong nước. Lý lịch của bà cũng cực kỳ tuyệt vời, chồng bà là nhà vật lý học hàng đầu, có danh tiếng rất cao trên trường quốc tế. Dáng vẻ của bà trong ảnh trên tư liệu vừa nhẹ nhàng vừa thanh lịch, có thể nhìn ra được hồi trẻ bà cũng là một tuyệt sắc giai nhân.
Khương Thời Niệm cảm khái trong vô thức: “Cô Du có khí chất thật, vừa nhìn đã biết là người rất dịu dàng.”
Thẩm Diên Phi ngồi bên cạnh cô, anh không nhìn tư liệu mà chỉ chuyên tâm ngắm cô, đôi mắt tăm tối không chút ánh sáng.
Xe dừng bên ngoài nhà của Du Nam, trước khi Khương Thời Niệm chuẩn bị đẩy cửa xe bước xuống. Thẩm Diên Phi đột nhiên kéo tay cô, anh tùy ý lấy ra một sợi dây buộc tóc từ trong túi đựng đồ của cô, rồi tự tay chậm rãi vén mái tóc dài buông xõa của cô lên thành một túm đuôi ngựa phía sau rồi buộc lại.
Thời tiết Hàng Châu đang ấm dần lên, hôm nay cô mặc một chiếc áo tơ tằm, cổ áo khá rộng, phía sau trễ xuống hơn so với áo bình thường một chút, để lộ ra chỗ xương sống hơi lõm xuống. Trên đường viền cổ áo có một vết bớp màu hồng nhạt to bằng hạt đậu đỏ in trên bả vai, vết bớt giống như hình trăng lưỡi liềm lộn ngược. Mấy ngày trước lúc quấn quýt thân mật, anh cứ nhằm chỗ đó mà cắn mút qua lại nhưng từ trước đến nay cô chẳng hề để ý đến nó, cô chỉ cho rằng đó là vết sẹo để lại từ nhỏ trong cô nhi viện.
Vết bớp quá nhạt, nhạt đến mức khó làm người ta chú ý đến.
Nếu không phải cực kỳ thân mật cũng rất khó có thể nhìn ra.
Trước khi có được tư liệu đặc biệt về con gái của Du Nam, anh cũng chẳng ngờ được vết bớp màu hồng nhàn nhạt ấy ẩn chứa nhiều ý nghĩa đến vậy.
Khương Thời Niệm quay đầu cười hỏi anh: “Đàn anh, sao lại nghĩ tới việc buộc tóc cho em thế?”
Thẩm Diên Phi yên lặng nhìn cô chăm chú, anh vòng cánh tay qua, ôm cô thật chặt vào lòng, rồi cúi đầu nhìn xuống, đặt môi lên dấu ấn màu hồng nhạt kia sau đó hơi nhắm mắt lại, say mê cắn mút, dấu ấn với màu sắc nhàn nhạt ấy bị sự gặm nhấm chiếm hữu không cho phép khước từ của anh làm cho đậm màu hơn, dễ nhìn thấy hơn so với bình thường.
Bàn tay để trên đầu gối của Khương Thời Niệm khẽ siết lại, cô nghiêng đầu trong vô thức, yết hầu khẽ cuộn, ánh sáng chiếu qua cửa kính một chiều của xe ô tô có hạn, tất cả mọi thứ trước mắt đều giống như được phủ lên một lớp vải thô. Cô thở hổn hển quay mặt đi, nhìn anh trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cúi người phóng túng cho dục vọng và tham lam, anh khống chế cô theo cách vừa ấm áp nhu tình lại vừa hoang dại, không muốn buông ra.
Đến tận khi người của tổ chương trình đến gõ cửa xe, Khương Thời Niệm mới bình tĩnh lại, cô xoa nhẹ ngón tay đã lạnh của Thẩm Diên Phi: “Đợi xong việc rồi tiếp tục…”
Nhưng Thẩm Diên Phi lại dán sát lại phía sau tai cô, giọng nói mang theo chút hung dữ, anh hỏi nửa thật nửa giả: “Sau khi kết thúc chương trình, em vẫn còn để ý anh như vậy sao?”
Khương Thời Niệm cho rằng anh đang cố tình gây sự nên cũng phối hợp với anh, cô túm lấy tay anh, hôn hôn rồi thề son sắt: “Có lẽ là không như vậy nữa đâu…”
Trước khi anh phản ứng lại, cô đã xoay người trước anh một bước, cô bò lên đùi anh, mặt đối mặt ôm anh, nhẹ nhàng trả lời: “Em sẽ để ý anh hơn, sẽ yêu anh hơn.”
Lúc xuống xe cô vẫn còn cười, ông chủ Thẩm muốn gây sự cũng không tìm thời cơ tốt hơn, cảnh gặp gỡ chào hỏi trước khi ghi hình này quá bình thường, làm gì đáng khiến anh để trong lòng.
Khương Thời Niệm tụ họp với người trong tổ chương trình, lên tầng bốn theo địa chỉ có sẵn. Đây là khu dân cư cao cấp nổi tiếng trong nội thành Hàng Châu, phong cảnh tinh tế, dọc đường đi còn có cầu vòm có nước chảy qua, rất có phong cách uyển chuyển, thoải mái của vùng Giang Nam. Những tòa nhà được xây theo lối cổ kính, tường trắng ngói xanh vô cùng ăn nhập, lấy biệt thự và tầng trệt của những ngôi nhà biệt lập làm chủ, nhà Du Nam ở tầng cao nhất của một trong số bốn ngôi biệt thự đơn lập.
Ấn chuông cửa xong, rất nhanh sau đó, bên trong đã có tiếng đáp lại, cửa vừa mở ra mọi người đã nhìn thấy một người phụ nữ mặc dù dãi dầu mưa gió nhưng vẫn mang khuôn mặt đoan trang, dịu dàng, tú lệ. Bà quàng một chiếc khăn choàng lông cừu màu nâu nhạt, người bà rất gầy, lúc ánh mắt lướt qua người Khương Thời Niệm, bà khựng lại một chút rồi mới hoang mang hồi thần, sau đó bà cười mời mọi người vào trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT