Thẩm Diên Phi choàng thêm hai lớp quần áo cho Khương Thời Niệm, dẫn cô đi dạo khắp thành phố, khi ở Hồng Kông anh không bạo dạn như thế, giống như một người chồng bình thường, anh mua đồ ăn vặt nhiều đến mức khiến cô ôm không xuể, cô thử hai miếng, định thử món tiếp theo nhưng thấy có vẻ hơi lãng phí, cô cố ý kéo dài giọng: “Đàn anh…”

Trong mắt Thẩm Diên Phi ánh lên niềm vui, gắp từng miếng một, ăn phần còn lại cho cô, sau đó cho cô một câu hỏi chứa đầy ý tứ sâu xa: “Có phần thưởng nào cho việc anh đã giúp em nhiều vậy không?”

Khương Thời Niệm bị fans nhận ra lúc đi trên phố, cô cũng không ngại, thoải mái vẫy tay chào mọi người. Fans quá vui nên giơ di động lên chụp ảnh, cô không trốn tránh, dùng gói đồ ăn vặt che mặt, nhón chân hôn lên đôi môi ẩm ướt của anh: “Như vậy được không?”

“Chưa đủ.” Anh hơi nhướng mày, mi cong lên, dưới ánh mặt trời anh thật sự quá đẹp trai, anh chỉ tuỳ ý đứng ở kia cũng hấp dẫn vô số ánh mắt, nhưng thực sự mọi người không dám tới gần anh, nhìn thoáng qua cũng biết anh không dễ gần. Tuy nhiên, ngoại trừ cô, không ai có thể nhìn ra con người anh điên cuồng như thế nào: “Cùng anh đi ước nguyện một lần nữa”.

Thẩm Diên Phi đưa Khương Thời Niệm đến ngôi chùa cổ nổi tiếng ở thành phố Quý Dương, Khương Thời Niệm đã đọc qua thông tin về nơi này trước đây và biết rằng những ai đến đây ước nguyện đều sẽ được như ý, nhiều người không ngại đường xa đến đây chỉ mong những điều họ muốn đều có thể thành sự thật.

Cô không ngờ rằng Thẩm Diên Phi lại tin vào tôn giáo, kính trọng Thần Phật, cách anh xử lí mọi việc ở đây thì không giống vẻ ngoài của anh chút nào. 

Hai người tay trong tay chậm rãi đi lên núi, bước vào cửa miếu, ngọn đèn xanh thấp thoáng hiện ra dưới mái ngói, đôi mắt rũ xuống của anh trở nên thâm thuý, khuôn mặt kiêu ngạo ẩn trong làn sương mù đàn hương, cô dần hiểu được, lúc đầu anh không tin cô, nhưng sau khi có được cô, vì muốn giữ cô bên mình mãi mãi, vì không muốn mất cô thì cái gì anh cũng có thể tin tưởng được.

Anh nói rằng anh muốn tích đức và quỳ xuống cúi lạy trước những bức tượng thần cao lớn, anh sẵn sàng làm điều đó.

Kể từ khi Khương Thời Niệm bước vào chùa, nhìn bộ dạng của Thẩm Diên Phi, trái tim cô không ngừng thắt lại, hốc mắt đau nhức và cô muốn bật khóc, cô muốn nói với anh rằng đừng lo nghĩ như vậy, nhưng cô cũng sợ rằng mình sẽ khóc trước tôn tượng của chư vị thần phật.

Cô bước từng bước theo anh đi khắp sảnh lớn trang nghiêm, ngắm nhìn khói hương lượn lờ, ngọn cây cành lá vừa nhú chồi xanh, anh tập trung cầu nguyện vẻ mặt anh thật nghiêm nghị trên đầu ngón tay anh khói hương bốc lên nghi ngút, họ đi sâu vào trong miếu và dừng lại trước cây cổ thụ trên tay là tấm thiệp nguyện ước.

Thẩm Diên Phi giống như tuỳ ý hỏi: “Tuệ Tuệ miệng vàng lời ngọc, đoán xem nhiều vị Thần Phật như vậy, liệu rằng điều ước của anh có trở thành sự thật?”

Khương Thời Niệm nghiêng đầu cười với anh: “Sẽ thành hiện thực mà, nếu bọn họ từ chối, Tuệ Tuệ cũng sẽ phù hộ cho anh.”

Thẩm Diên Phi nhặt bút lông, nhúng vào mực và viết hai dòng trên thẻ bài, cổ tay áo sạch sẽ, xương cổ tay hiện rõ, vài nét chữ hạ xuống trông thật lạnh lùng hoa lệ, khí khái tự nhiên, anh giơ tay treo thẻ lên ngọn cây, tấm lụa đỏ treo trên tấm thẻ gỗ đung đưa trong gió, phản chiếu đôi mắt đen sâu thẳm của anh.

Ngày xưa anh viết nguệch ngoạc vào trang sách của cô, tương lai xán lạn, một đời bình an.

Giờ anh viết tấm vào tấm thẻ một điều ước duy nhất, đến khi đầu bạc, cô sẽ vĩnh viễn không rời xa anh.

Trong khi Thẩm Diên Phi định mua món chay đặc biệt trong chùa, Khương Thời Niệm lại đang như chạy đua trong từng thời khắc, cô xâu chuỗi vòng tay ngọc bích nhỏ bằng một sợi chỉ đỏ chắc chắn, cố gắng nhấc chân lên, cẩn thận treo bên cạnh chiếc thẻ gỗ.

Mặc kệ anh cầu ước điều gì, cô sẽ khiến anh được như ước nguyện.

Chuyến bay trở về thành phố Bắc Kinh từ Quý Dương cất cánh vào sáng hôm sau, Khương Thời Niệm và Thẩm Diên Phi đến sân bay từ sớm và vào phòng VIP để chờ máy bay cất cánh.

Trong phòng chờ không có nhiều người, rất yên tĩnh, màn hình lớn trên tường đang chiếu một bộ phim tình cảm nổi tiếng của Pháp, khi Khương Thời Niệm bước vào, cô tình cờ nhìn đến đoạn nữ chính đang mặc lễ phục đính hôn.

Cô chọn một chỗ ngồi thuận tiện để xem phim, kéo Thẩm Diên Phi lại, anh chưa kịp ngồi xuống thì điện thoại đã reo, anh liếc mắt qua màn hình, là Hứa Nhiên, biết cậu ta định nói gì, anh vuốt tóc Khương Thời Niệm bảo cô đợi một chút, anh đứng dậy đẩy cửa ra ngoài và nói chuyện ở ngoài phòng chờ.

Hứa Nhiên đã về Bắc Kinh từ trước, không dám xuất hiện trước mắt anh ba và chị dâu, chuyện gấp cần xử lí rốt cuộc cũng đã có manh mối, vì vậy vội vàng gọi điện báo tin mừng cho anh ba: “Đã xác định được rồi, anh và người lúc trước trong diện tình nghi giống nhau. Đúng là rơi vào tay vợ chồng giáo sư Tống, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, bây giờ đợi cơ hội thích hợp, bảo chị dâu làm xét nghiệm ADN với bọn họ, chờ đến khi có kết quả thì mọi việc cũng đã xong xuôi.”

Thẩm Diên Phi hạ thấp giọng “ừm” một tiếng, tuỳ tiện đút một tay vào túi quần, nét mặt không có chút biến hoá nào, bóng dáng mảnh khảnh của anh chiếu lên tấm kính mờ của phòng chờ trông thật lịch sự tao nhã, Khương Thời Niệm nhìn từ bên trong, chỉ thấy cảnh đẹp ý vui, không nhìn ra anh có điều gì khác thường.

Anh phân phó: “Trước tiên đừng kinh động đến vợ chồng Tống Văn Tấn và Du Nam.”

Hứa Nhiên chủ động trả lời ở đầu dây bên kia: “Anh đừng lo lắng, em hiểu mà, thời cơ chưa đến sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Giáo sư Tống là nhà vật lý cấp cao của nước ta, địa vị đặc biệt. Cô Du cũng là một vũ công lớn, cha truyền con nối, gia đình thế gia lâu đời. Cả hai người đều có sức khoẻ kém trong nhiều năm, có thể chịu đựng được đến giờ đúng là chẳng dễ dàng gì, chúng ta sẽ không vì chuyện lớn như vậy mà hành động thiếu suy nghĩ.”

“Nhưng mà…” Cậu ta dừng lại một chút, sau đó vẫn quyết định nói sang chuyện khác.

Thẩm Diên Phi trực tiếp ngắt lời: “Nói.”

Hứa Nhiên đấu tranh hai giây, biết rằng có giấu diếm cũng vô ích, vì vậy cậu ta nén giọng lại và cẩn thận nói: “Em đã có thông tin chi tiết của cả hai người, bao gồm một số sở thích cá nhân, giáo sư Tống chắc chắn là người tốt, nhưng có lẽ vì kinh nghiệm trước đây nên tính tình có hơi cố chấp, cực kì phản cảm với hai loại người, cơ bản thì trong giới học thuật họ đều hiểu.”

Lông mi của Thẩm Diên Phi hơi rũ xuống, trên mí mắt xuất hiện cái bóng mờ mờ: “Nói tiếp đi.”

Hứa Nhiên hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để nói một cách uyển chuyển nhất: “Những kẻ tư bản giàu có và… những kẻ có vấn đề về thính giác.”

Nói xong, cả nửa ngày cũng không thấy anh ba nói một câu, tim đập thình thịch, cậu ta muốn nói gì đó thì bên kia đã bình tĩnh nói “biết rồi” rồi cúp máy.

Thẩm Diên Phi mang cà phê sữa vào phòng chờ, nhẹ nhàng chạm cốc nóng vào má Khương Thời Niệm, cô ấy vẫn ngồi đó, xem phim say mê, khóe mắt hơi đỏ, khi cảm nhận được cái nóng trên má cô mới định thần lại, mím môi nhận lấy giữ trong lòng bàn tay, kéo anh lại, nắm chặt những ngón tay nóng hổi của anh.

Cảm nhận được tâm trạng cô không ổn, Thẩm Diên Phi nghiêng đầu nhìn màn hình lớn đang chiếu phim, thấy diễn biến sắp kết thúc, nữ chính đang khóc khản cổ bên bờ biển.

Ngay khi chuẩn bị lên máy bay, Thẩm Diên Phi nắm chặt những ngón tay lạnh giá của Khương Thời Niệm, không có nhiều hành khách trên chuyến bay này, trong khoang hạng nhất lại càng ít hơn, lẻ tẻ vài ba chỗ, ngồi cách bọn họ xa, cũng không ảnh hưởng đến nhau.

Thẩm Diên Phi trải chăn đắp cho vợ, véo nhẹ chiếc cằm nhỏ của cô, cô chợt nhìn sang, khóe mắt ươn ướt.

Anh nhíu mày ôm lấy đầu cô, rướn người áp lên môi cô, vừa dỗ vừa hôn: “Phim gì mà làm cho Tuệ Tuệ nhà ta khóc thành thế này.”

Khương Thời Niệm luồn tay vào mảnh chăn trước ngực, trái tim vẫn còn đau.

Cô không xem hết bộ phim, cốt truyện không phức tạp, hai người là thanh mai trúc mã từ thời còn đi học, sau khi tốt nghiệp đành rời xa nhau bởi một sự cố, nữ chính từ đầu đến cuối không hề hay biết mình được yêu, nghĩ rằng đó chỉ là một tình bạn bình thường, tình cảm mơ hồ không có kết quả, chỉnh đốn lại tâm tình, dứt khoát rời bỏ.

Sau đó, cô yêu một người bình thường khác, đính hôn rồi kết hôn, sau khi kết hôn một thời gian dài, mới biết được tin tức của chàng trai năm xưa, chàng trai lúc trước vì cứu cô nên buộc phải rời xa cô, chờ đến lúc khi mình sẵn sàng trở lại bên cô, thì cô đã trở thành vợ người khác.

Bên kia đường anh đứng nhìn cô từ xa, cũng không lại gần, sau khi anh qua đời ở nước ngoài, nữ chính khóc lóc thảm thiết, nhưng cô vẫn không hay biết gì về quá khứ và tiếp tục quay trở lại cuộc sống hôn nhân của mình, không bao giờ nghĩ đến anh nữa.

Những suy nghĩ sợ hãi đó chồng chất trong lòng Khương Thời Niệm, và sụp đổ theo từng khung hình, nếu cô do dự hoặc bước nhầm một bước, nếu những xung đột đó không xảy ra, có phải bây giờ cô cũng sẽ cùng người khác kết hôn, có thể cả đời này cô sẽ không biết được Thẩm Diên Phi đã yêu cô cả một đời.

Cô túm chăn, đau đến không nhịn được, đưa tay ra túm chăn hỏi người bên cạnh: “... Anh phải tàn nhẫn hơn, anh phải ép buộc em, mặc kệ em muốn hay không… anh không sợ em sẽ kết hôn với người khác à?”

Biết mình đau lòng nhưng lúc này cô không kìm nén được muốn hỏi đến cùng, giọng cô run run: “Nếu em thật sự kết hôn với người khác thì phải làm sao đây?”

Thẩm Diên Phi nhìn cô chằm chằm: “Chờ em ly hôn.”

“Nếu không ly hôn thì sao?”

Anh vẫn khẽ nhếch môi: “Nếu em gặp chuyện không vui hay bị bắt nạt, làm anh có cơ hội chen vào, anh sẽ khiến em và hắn ly hôn.”

Khương Thời Niệm cay đắng, dựa vào lưng ghế, nhìn thẳng vào anh, dưới ánh nắng từ cửa sổ cabin, lông mi anh đung đưa như được nhuộm một màu vàng nhạt, cô sợ hãi với những suy đoán này, biết điều đó suýt chút nữa sẽ xảy ra, cô nghiến răng nghiến lợi, đặt ra giả thiết: “Nếu cuộc sống vẫn suôn sẻ, em với anh ấy… yêu nhau thì sao?”

Chiếc máy bay vút lên trên không trung, và cất cánh giữa tiếng ồn hỗn loạn, ánh sáng và bóng tối loang lổ hoà vào nhau, ngăn cách bởi những đám mây dày đặc và sương mù, trôi qua khuôn mặt sắc nét của người đàn ông, anh nhìn cô không chớp mắt, khi máy bay xuyên qua biển… mây, cuối cùng cô cũng thấy vết đỏ trong mắt anh.

“Khương Tuệ Tuệ, em không cần hỏi, anh sẽ làm bất cứ điều gì vì em, biến thành bất kỳ ai, anh nói rồi mà, anh không phải là người sống theo chuẩn đạo đức, anh chịu đựng, cũng chỉ bởi vì anh yêu em.”

Nhưng anh vẫn nhướng mày cười nhạt, lộ ra vẻ đắc ý như đã chinh phục được cô.

“Nhưng em ở với loại người đó quá lâu em có thấy chán không, có muốn kích thích thêm không? Đến với anh, anh làm cho em hạnh phúc, không cần lo lắng gì cả.”

Đôi mắt anh nóng rực đến phát đau, nhưng vẻ mặt lại ôn hoà dịu dàng, khàn giọng nói với cô: “Chỉ cần em gật đầu, anh sẽ sa ngã.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play