Trương Văn Cảnh có chút luống cuống rụt tay đang vuốt ve đầu Ngũ hoàng tử lại, quỳ gối hành lễ.

Dung tần cố gắng ngồi dậy, nhưng bị ta giữ lại.

Ta phất tay cho cung nhân lui ra, bảo nhũ mẫu đưa Ngũ hoàng tử đang bi bô tập nói ra ngoài.

Trong tẩm điện yên tĩnh, chỉ còn lại ba người chúng ta.

Dung tần và Trương Văn Cảnh mặt mày tái mét, không dám thở mạnh, tựa như hai phạm nhân đang chờ phán quyết.

Ta vén chăn cho Dung tần, dịu dàng nói: "Tỷ tỷ đừng sợ, chuyện lần trước, hai người cứ từ từ suy nghĩ, nghĩ thông suốt rồi hãy đến tìm ta."

"Lần này ta đến, là muốn hỏi xin một người."

Khi rời khỏi điện Phương Nghi , bên cạnh ta có thêm một thị vệ tên là Thôi Hoàn.

Hắn là người yêu của Phục Linh.

Cũng chính hắn đã vô tình phát hiện chuyện tư tình giữa Dung tần và Trương Văn Cảnh.

Nhân lúc đêm tối, ta đưa Thôi Hoàn đến cung Sùng Hoa.

Sắc mặt Quý phi hồng hào, đang nằm trên giường ăn vải.

Nghe thấy yêu cầu của ta, Quý phi tùy ý đánh giá Thôi Hoàn một chút, phẩy tay bảo hắn ra ngoài chờ.

Thôi Hoàn đi rồi, Quý phi ngồi thẳng dậy, đôi mắt chứa đầy tức giận: "Trước là bảo ta mua chuộc Khâm Thiên giám, sau đó bảo ta giả bệnh, bây giờ lại muốn ta bảo ca ca ta đưa tên thị vệ này vào Ngự lâm quân, Thẩm Ngọc Châu, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Tuy Hoàng hậu bị cấm túc, nhưng ngươi ta đều nhìn rõ, chỉ cần Thọ Xuân quận vương còn ở kinh đô, Bệ hạ sẽ không phế truất Hoàng hậu."

"Hành Dương Tiết thị gốc rễ sâu rộng, ngươi không đi kết giao với các thế gia công huân, tích lũy thế lực để chống lại Tiết Trọng, lại cứ đi những đường ngang ngõ tắt, làm sao có thể lật đổ Hoàng hậu?"

"Cái gọi là đại lễ thứ hai của ngươi, chẳng lẽ là đang lừa ta hay sao?"

Ta bóc một quả vải đỏ tươi, mỉm cười đưa đến bên miệng Quý phi: "Nương nương đừng nóng vội, muốn lật đổ Hoàng hậu và Thái tử, mấu chốt không nằm ở chúng ta, mà ở Bệ hạ."



Quý phi ăn xong vải, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.

Nàng nhướng mày: "Lời ấy nghĩa là gì?"

Ta lấy khăn tay từ trong n.g.ự.c ra, nhúng vào chậu nước, đích thân lau tay cho Quý phi.

"Việc phế truất Đông cung và Trung cung, đều nằm trong một ý niệm của Bệ hạ, dù chúng ta có đánh đổ Tiết thị, cũng không dám đảm bảo Bệ hạ nhất định sẽ phế truất Hoàng hậu."

"Cho nên mấu chốt của sự việc, không phải là chúng ta đấu với Tiết thị, mà là phải nghĩ cách để Bệ hạ đấu với Tiết thị, hoặc nói cách khác, để Bệ hạ cho rằng... Tiết thị muốn đấu với hắn."

"Chúng ta chỉ cần mượn sức đánh sức, ngồi trên núi xem hổ đánh nhau."

"Muốn ngồi vững ở Trung cung, nương nương không thể vấy bẩn đôi bàn tay của mình."

Quý phi nhân đà nâng cằm ta, mắt đẹp long lanh: "Ngươi đã có chủ ý rồi?"

Ta cong mắt cười: "Vạn sự đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu gió đông."

.......................

Ta đã mang thai năm tháng, bụng nhỏ bắt đầu nhô lên.

Hoàng đế rất quan tâm đến đứa trẻ trong bụng ta, đặc biệt là sau khi Khâm Thiên giám phán đoán là một hoàng tử.

Vì vậy, khi ta đêm đêm bị ác mộng quấy nhiễu, cầu xin Hoàng đế triệu cao tăng chùa Vân Gian vào cung cầu phúc cho đứa trẻ chưa chào đời, Hoàng đế không chút do dự mà đồng ý.

Mồng tám tháng sáu, cao tăng chùa Vân Gian vào cung Diên Khánh làm lễ cầu phúc.

Cao tăng có pháp danh là Giác Tuệ, tuy tuổi tác còn trẻ, nhưng tinh thông Phật lý, khí chất hơn người, dung mạo trang nghiêm.

Nghi thức cầu phúc do Giác Tuệ đại sư chủ trì có tên là Toàn Phúc Lễ.

Người có mặt phải là người có phúc khí dồi dào, thân thể khỏe mạnh.



Hoàng đế phất tay cho Hồng Hỉ lui xuống, nói hôm nay nghỉ lại cung Diên Khánh, không cần hắn hầu hạ.

Hồng Hỉ cúi đầu khom lưng lui xuống, bước chân khi rời đi có phần vội vàng.

Ta ra hiệu bằng mắt, Phục Linh hiểu ý, lặng lẽ lui ra từ cửa bên.

Nghi thức cầu phúc kết thúc, màn đêm đã buông xuống.

Hoàng đế ôm ta vào lòng, hỏi Giác Tuệ: "Thái y đã xem qua, Trân phi không có bệnh gì, vì sao nàng ấy lại hay gặp ác mộng?"

Giác Tuệ đại sư rũ mắt xuống, chắp hai tay lại: "Trân phi có bản tính thuần khiết. Cơn ác mộng này là do nàng cảm nhận được sự bất công trong cung."

Sắc mặt Hoàng đế tối sầm.

Bản chất hắn ta hay nghi ngờ, điều đầu tiên hắn ta nghĩ đến là mạng sống trong tay Thọ Xuân Quận Vương.

Dẫu sao Thái tử cũng là long tử mà Hoàng thượng hết mực yêu thương, dù có lầm lỗi cũng chẳng dung kẻ khác nói bóng nói gió.

Hắn nhìn Giác Tuệ đại sư bằng cặp mắt sầm xuống, giọng nói lạnh lùng: "Chẳng hay đại sư đang ám chỉ Thọ Xuân quận vương?"

Giác Tuệ vẫn điềm tĩnh: "Chuyện này không liên quan gì đến Thọ Xuân quận vương, oan nghiệt này bắt nguồn từ hậu cung."

Hoàng thượng nghe vậy, sắc mặt có phần hòa hoãn hơn, nhưng rồi lại chau mày suy tư.

"Hay là có liên quan đến hoàng tự đoản mệnh?"

Giác Tuệ niệm Phật, thưa: "Hoàng tự là do long mạch của Bệ hạ mà thành, muôn phần không thể dính dáng đến oan nghiệt."

Nghe vậy, trong mắt Hoàng thượng thoáng hiện nét hài lòng.

Hắn dịu giọng hơn: "Đại sư có thể nói rõ hơn không?"

Giác Tuệ lắc đầu: "Mong Bệ hạ thứ lỗi, tiểu tăng tuệ căn còn mờ mịt, chỉ mơ hồ cảm thấy có liên quan đến oán khí của vài nữ nhân."

Ta nghe vậy thì thốt lên kinh ngạc: "Chẳng lẽ... có liên quan đến nàng?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play