Lão gia chủ giả điếc làm ngơ, đối mặt với những nữ nhân của chi thứ ba yêu cầu ông ta chủ trì công đạo, chỉ một mực làm hòa, lấy cớ không có bằng chứng.

Trong số các thiếp thất của chi thứ ba có một người tính tình nóng nảy, ngay lập tức cười lạnh một tiếng: “Thời buổi này, kẻ hại người có thể ra tay vô cớ, người bị hại lại phải đưa ra bằng chứng à?!"

Đêm đó các nàng bàn bạc, cả đời này dù sao cũng hết hi vọng, bèn cùng nhau g.i.ế.c c.h.ế.t Tiết Thừa Mẫn bằng cách sỉ nhục nhất.

Nghe nói trước khi chết, Tiết Thừa Mẫn vẫn còn kêu cha gào mẹ một cách thảm thiết.

Hoàng đế nghe xong đầu đuôi câu chuyện, vừa phẫn nộ vừa đau lòng, lúc đứng dậy thì ngã sấp xuống đất.

Đập đầu chảy máu.

Ngay cả hạt châu trên mũ cũng rơi xuống.

Sau khi được Trương Văn Cảnh tận tâm chữa trị, hoàng đế tỉnh lại.

Chỉ là tay chân tê liệt, miệng không nói được.

Đối mặt với các đại thần đến thăm bệnh, hoàng đế chỉ có thể đảo mắt, cổ họng phát ra tiếng khò khè.

Hoàng đế bệnh nặng, Đông cung bỏ trống.

Các đại thần lo lắng không yên.

Lúc này quân đội phương Bắc áp sát biên giới, triều đình không thể không có người đứng ra chủ trì đại cục.

Việc cấp bách hiện nay là nhanh chóng xác định Đông Cung, để ổn định xã tắc và lòng dân.

Hiện nay cựu Thái tử đã chết, Vĩnh Vương bị đày, Nhị hoàng tử do Việt Mỹ Nhân sinh ra bị tật ở chân bẩm sinh.

Suy đi tính lại, chỉ còn lại Ngũ hoàng tử được nuôi dưỡng dưới gối của Cù Hoàng hậu là có thể kế thừa Đông Cung.

Khi các đại thần vào xin ý chỉ, ta đang đút cho hoàng đế món canh trai mà hắn ta yêu thích.

Hoàng đế nhìn chằm chằm vào các đại thần, miệng phát ra tiếng khò khè.

Ta đặt bát sang một bên, thong thả lấy khăn lau miệng cho hoàng đế.

Các vị đại thần trong nội các quỳ trên mặt đất, ánh mắt tha thiết nhìn ta: "Nương nương, ý của bệ hạ là gì?"

Ta mỉm cười ôn hòa: "Ý của bệ hạ là cứ làm theo lời của các đại nhân."

Choang một tiếng, bát bị hất xuống đất.

Hoàng đế run rẩy, mặt đỏ bừng, mắt mở to.

Các đại thần đang đi ra cửa bối rối quay đầu lại.

Ta nghiêng người ngồi bên giường, vừa đủ che khuất tầm nhìn của họ, dịu dàng nói: "Vâng, bệ hạ đừng giận, sau này thần thiếp sẽ không để ai tùy tiện làm phiền người nghỉ ngơi nữa."

Ngũ hoàng tử do Dung tần sinh ra trở thành Thái tử.

Vì Thái tử còn quá nhỏ tuổi, Cù Hoàng hậu tạm thời nhiếp chính.

Giờ đây, Cù Hoàng hậu nắm trong tay quyền lực tối cao.

Danh chính ngôn thuận có Thái tử làm chỗ dựa, lại có Dũng Nghị Hầu đang chinh chiến nơi biên ải làm hậu thuẫn.

Sẽ chẳng còn kẻ nào dám ném t.h.i t.h.ể không toàn vẹn của cha nàng trước mặt nàng, rồi thản nhiên buông lời khen ngợi về lòng trung nghĩa nữa.

Cù Hoàng hậu ngồi trên ngai vàng uy nghi, ánh mắt sắc lạnh.



“Thẩm Ngọc Châu, ba món quà lớn của ngươi ta đều đã nhận được."

"Bổn cung không phải là người hồ đồ, nhưng lại không thể nhìn thấu ngươi, ngươi một đường giúp ta, rốt cuộc có mưu đồ gì?"

Ta từ từ quỳ xuống: "Điều thần thiếp mong muốn chỉ là hai chữ chính nghĩa, giúp đỡ nương nương, không phải hoàn toàn không có tư lợi, chỉ là nhà họ Tiết thế lực lớn, thần thiếp cần một đồng minh."

Cù hoàng hậu cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng thành thật đấy."

Ta cẩn thận nịnh nọt: "Nương nương sáng suốt, chút thủ đoạn nhỏ nhoi của thần thiếp, không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt nương nương."

Cù Hoàng hậu dừng lại một chút, giọng nói không thể phân biệt được vui hay giận: "Bổn cung không phải là người vong ân phụ nghĩa, tuy động cơ không trong sáng, nhưng ngươi quả thực đã giúp ta rất nhiều."

"Đến nước này, ngươi có muốn gì không? Nói ra nghe thử, nếu không quá đáng, bổn cung sẽ đáp ứng ngươi."

Ta suy nghĩ một lát, cung kính dập đầu: "Thần thiếp chỉ có một yêu cầu, mong nương nương hạ chiếu, bãi bỏ việc cống nạp Nam châu ở vùng Hợp Phố."

Cù Hoàng hậu ngạc nhiên nhướn mày: "Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Không cần vàng bạc? Không cần quyền lực?"

Giọng nàng lên cao ở cuối câu, mang theo sự cám dỗ, như mật ngọt bôi trên mũi kiếm.

Khoảnh khắc thò đầu tới, sẽ m.á.u đổ ngay tại chỗ.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.

Nhưng khi mối đe dọa chung biến mất, liên minh vốn mong manh sẽ tự nhiên sụp đổ.

Không gì giữ kín miệng hơn người chết.

Ta im lặng một lúc, ho dữ dội vài tiếng.

Khi tay rời đi, trên khăn tay dính những đốm m.á.u nhỏ.

"Canh trai của bệ hạ, mỗi lần thần thiếp cũng uống theo."

"Đối với một người sắp chết, vàng bạc quyền thế, chẳng qua chỉ là vật ngoài thân."

Cù Hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt phức tạp.

Một lúc lâu sau, nàng từ từ thu lại khí thế, thở dài một tiếng tiếc nuối.

Lưng lại dựa vào ngai vàng, thu lại nanh vuốt sắc bén.

Trước khi đi, ta đến thăm hoàng đế lần cuối.

Ta nhìn quanh tẩm điện.

Màn giường là gấm mây ngũ sắc Kim Lăng, chén trà là bộ đồ sứ men xanh da trời, ngay cả đồ chặn giấy cũng bằng ngọc Hòa Điền.

Trong lư hương cổ bằng đồng tỏa ra làn hương trầm Long Tiên thơm ngát.

Ta khẽ thở dài: "Bệ hạ thân kim quý ngọc ngà, sống thật xa hoa."

Hoàng đế nằm trên giường, đảo mắt, ánh mắt nhìn ta như thấm đẫm độc tố.

Ta khẽ mỉm cười, mở chiếc hộp gỗ đàn hương tím trong tay ra.

Bên trong đựng những viên Nam châu mà hoàng đế trân quý, từng viên sáng bóng, tròn trịa không tì vết.

Tổng cộng có mười tám viên.

Ta nhặt một viên lên, cầm trong tay, không khỏi cảm thán: "Thật đẹp, thảo nào bệ hạ lại yêu thích."

Trong ánh mắt kinh hãi của hắn ta, ta lấy ra chiếc lọ sứ mang theo bên mình, mở nắp ra.



Nước biển chảy róc rách vào bát thuốc men trắng ngà dành riêng cho hoàng đế.

Ta chậm rãi lấy những viên Nam châu kia ra, từng viên một bỏ vào bát.

Nam châu vốn sinh ra từ biển, giờ đây mới coi như trọn vẹn.

Ta hài lòng mỉm cười.

Ta đưa bát thuốc lên, dùng thìa nhẹ nhàng khuấy.

"Bệ hạ, thần thiếp sắp đi rồi, trước khi đi muốn hầu hạ người một lần nữa."

Ta múc một viên ngọc trai tròn trịa, trên mặt tràn đầy ý cười.

"Bệ hạ có biết đây là gì không? Đây là Nam châu chính gốc từ Hợp Phố đấy ạ."

"Nước biển Hợp Phố, ngọc trai Hợp Phố, còn có hàng ngàn vạn người dân Hợp Phố mò ngọc trai."

"Nào, mau ăn đi ạ."

"Thần thiếp còn phải đi gấp."

Hắn đã yêu Nam châu đến vậy, chi bằng hòa làm một thể luôn đi.

Trên đường xuống suối vàng, còn có thể làm ra một chiếc vương miện ngọc trai.

Khi vào cung, ta đã mang theo một lọ nước biển và một viên ngọc Nam châu.

Giờ đây, chúng đều đã đến nơi chúng nên đến.

Trương Văn Cảnh đi theo sau ta, vẻ mặt do dự: "Nương nương, người lại lừa Hoàng hậu nương nương, người..."

Ta giơ tay ngắt lời hắn ta, mỉm cười nói: "Trương Văn Cảnh, ngoài cung còn có người đang đợi ngươi, sau này hãy đổi tên đổi họ mà sống cho tốt nhé."

"Những chuyện không nên nhớ... thì hãy quên hết đi."

Trương Văn Cảnh có chút rụt rè nhìn ta một cái, rồi im bặt.

Một chiếc xe ngựa từ từ tiến đến, Khoản Đông ngồi trên càng xe, nhẹ nhàng nhảy xuống.

Ta ngoái đầu nhìn lại, cung thành âm u, gần như hòa làm một thể với màn đêm nặng nề.

Hàng ngàn cung điện nguy nga như một con quái thú khổng lồ đang ngồi rình, há rộng hàng ngàn cái miệng lớn, không biết lúc nào sẽ lại nổi dậy, nuốt chửng huyết nhục.

Sau đêm nay, Cù Hồng Anh sẽ tiếp tục nhiếp chính với thân phận Thái hậu, hay dứt khoát phế đế tự lập, ta cũng không đoán được.

Nhưng chuyện của những người quyền quý đó, sau này không liên quan gì đến ta nữa.

Người ngồi trên ngai vàng rốt cuộc họ Cù hay họ Trương, thì có liên quan gì đến ta?

Dù sao cũng sẽ không còn họ Lý nữa.

Hoàng đế lấy Nam châu cửu phẩm làm vương miện, ảo tưởng hoàng tộc họ Lý sẽ rạng danh muôn đời.

Nhưng lại không ngờ rằng, chính viên Nam châu này, đã chôn vùi cả giang sơn nhà Lý mà hắn ta tự hào.

Ta nhón chân, nhẹ nhàng nhảy lên xe ngựa, ngồi cạnh Khoản Đông.

Tiếng vó ngựa lóc cóc đưa ta trở về quê hương.

_____Hết_____

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play