Ngày hôm sau.
Bạch Lộ làm bánh bao, cô dùng hai cân bột mì, thành quả là bốn mươi cái bánh bao trứng hẹ, bánh bao không lớn, với người lớn thì cắn hai ba miếng là hết.
Bạch Lộ hấp xong bánh bao, chuẩn bị cắt cỏ cho heo ăn, thì Phương Á Phân và Vương Hữu đi vào, Phương Á Phân đi giúp Triệu Thu Bình dậy, Vương Hữu đi gánh nước, chờ cho Bạch Lộ cho heo ăn xong thì bên này Phương Á Phân cũng đã ổn, chuẩn bị rời đi.
"Mẹ ơi, chờ một chút." Bạch Lộ đi tới trong bếp, cầm hai cái bánh bao đưa cho bà: "Mời mẹ ăn thử, là con tự làm đấy ạ."
Phương Á Phân đẩy trở về: "Để dành cho Càn Càn với Khôn Khôn đi, mẹ không thích ăn bánh bao hấp."
Người lớn là như vậy, luôn lấy cớ không thích ăn, để dành cho con trẻ.
"Mẹ đừng nói như vậy, con không phải trẻ con, lời này lừa gạt Tư Mao thì còn được. Con làm tận hai cân một mì, được bốn mươi cái bánh bao lận, bánh bao nhỏ thôi, mẹ nếm thử đi. Hơn nữa ba nuôi của con có để lại hai ngàn đồng cho con, chẳng lẽ hai cái bánh bao mà con còn không đủ khả năng mời mẹ ăn sao?"
Lời này của Bạch Lộ có chút sâu sắc, cô đưa bánh bao cho Phương Á Phân trước mặt Triệu Thu Bình.
Tuy rằng cô biết Triệu Thu Bình cũng không tệ, thế nhưng ở thời đại này thức ăn rất quý, khó tránh khỏi nếu cô cho quá thường xuyên, Triệu Thu Bình sẽ có suy nghĩ.
Cho nên cô mới cố tình nói hai ngàn đồng, để Triệu Thu Bình biết, đồ mà cô muốn cho nhà mẹ đẻ là của riêng cô, chứ không phải của nhà họ Cố.
Đương nhiên lúc này Triệu Thu Bình cũng không có ý nghĩ gì khác, huống chi lúc này Bạch Lộ gả cho con trai bà ấy, bà ấy đã rất cảm kích rồi.
Chỉ là bà ấy không nghĩ thế, dựa vào quan hệ của Phương Á Phân và Triệu Thu Bình, bà ấy vẫn sẵn lòng cho đi mấy cái bánh bao.
Nhưng người ta vẫn thường nói, chỉ có cứu trợ khẩn cấp, chứ không được cứu đói, qua thời gian dài, Triệu Thu Bình có còn cảm thấy một vài cái bánh bao không là gì sao?
Bản chân con người chính là một cái gì đó không chắc chắn.
Nhưng lần này thì khác, Triệu Thu Bình nghe được Bạch Lộ có hai ngàn đồng tiền riêng thì ngẩn cả người, từ nay về sau, cho dù Bạch Lộ có tặng gì cho nhà mẹ đẻ, thì bà ấy cũng sẽ không có ý nghĩ nào cả.
Phương Á Phân sửng sốt: "Sao nhiều dữ vậy?"
Hôm đó trước khi đi nhập ngũ, con gái lấy túi tiền ra, bà nhìn sơ qua, ước chừng chỉ có một hai trăm, sao lại là hai ngàn?
Bạch Lộ nói: "Ba nuôi con qua đời, trước khi ông mất có để lại di chúc, giao cho đồng đội của ông giữ giùm, cùng với số tiền này, mấy thứ này mẹ nuôi con cũng không biết, con đoán chắc hẳn ông biết, nếu như ông có chuyện gì ngoài ý muốn, mẹ nuôi sẽ không đối xử tốt với con."
"Cho nên sau khi ba nuôi con qua đời, đồng đội của ông đã bí mật tìm đến con, thư và tiền đều là do chiến hữu của ông đưa riêng cho con. Ngay cả gia đình nhận nuôi con, cũng được cha con nhắc tới trong thư."
Đôi mắt của Phương Á Phân có chút đỏ lên, bà thực sự biết ơn ba nuôi của Bạch Lộ.
Triệu Thu Bình cũng thở dài, bà ấy nghĩ đến con trai mình, những người quân nhân luôn sẵn sàng hy sinh vì đất nước bất cứ lúc nào.