"Càn Càn thông minh quá!" Bạch Lộ sờ đầu bé, thơm chụt một cái lên má bé. Đứa nhỏ ở độ tuổi này thích nhất được khích lệ và khen ngợi.

Khi Bạch lộ cắt rau lợn về thì đã nghe được tiếng ồn ào trong sân, đúng là giọng của mẹ đẻ và mẹ chồng cô. Mẹ cô đang thái rau cho lợn, mẹ chồng cô thì ngồi bên cạnh.

Phương Á Phân thấy Bạch Lộ về thì nói: "Con về rồi à, mẹ cắt cho con một rổ rồi đấy, con về rồi thì mẹ cũng về đây."

Bạch Lộ giữ bà lại: "Mẹ ở lại ăn sáng rồi về."

"Mẹ cũng nấu ở nhà rồi, thôi mẹ về đây." Vừa nói xong bà đã cầm lấy cái rổ không đi vội.

Bạch Lộ cũng không giữ lại, cô thái nốt chỗ rau còn lại rồi mang cho lợn ăn.

Con lợn của nhà họ Cố phải chừng bảy tám chục cân, một ngày ăn hết một rổ rau, tính ra cũng chẳng nặng nhọc gì.

Hôm nay Phương Á Phân cắt rau lợn mang sang đây, vậy chỗ Bạch Lộ vừa cắt có thể để dành tới mai cho ăn tiếp.

Bạch Lộ đã có dự tính, sau này cứ tới chiều thì cô sẽ đi cắt rau lợn cho ngày mai trước, như vậy tới sáng hôm sau cô không cần vội vàng đi cắt rau lợn về, cũng không cần nhờ đứa nhỏ trông bếp hộ.

Bạch Lộ cho lợn ăn xong thì dìu Triệu Thu Bình lên nhà chính, cô gọi hai cây củ cải nhỏ đang chơi đùa tới: "Càn Càn, Khôn Khôn, ra đánh răng rửa mặt rồi vào ăn cơm thôi."

"Mẹ, bọn con rửa mặt đánh răng hết rồi. Mẹ xem này... A..." Cố Càn há to miệng cho cô xem: "Có phải sạch rồi không ạ?"

Ở thời này không phải ai cũng có thói quen đánh răng hàng ngày nhưng người nhà họ Cố thì lại khác, bởi vì Cố Thâm Dương đánh răng mỗi sáng nên Triệu Thu Bình và mấy đứa nhỏ cũng học theo.

Mấy năm trước không có điều kiện, Triệu Thu Bình cũng chỉ súc miệng qua, nhưng bây giờ điều kiện tốt hơn đã có bàn chải với kem đánh răng, hai đứa nhỏ Cố Càn và Cố Khôn cũng giống vậy.

"Sạch quá mất thôi." Bạch Lộ xoa nắn gương mặt nhỏ bé của Cố Càn.

Cố Càn càng thêm vui vẻ, tranh công nói: "Con dạy em đánh răng rửa mặt đấy."

Bạch Lộ thấy dáng mẻ mau khen con đi của bé thì cũng thỏa mãn ý đồ nhỏ của Cố Càn: "Càn Càn của mẹ là một anh trai tốt."

Gương mặt nhỏ nhắn của Cố Càn tràn đầy kiêu ngạo: "Vâng, con là một anh trai tốt."

Triệu Thu Bình nhìn hành động và đối thoại qua lại của bọn họ thì cũng vui vẻ.

Bà cứ tưởng hai đứa cháu trai này sẽ mãi không có mẹ, chúng từng hỏi bà rằng vì sao chúng không có mẹ, Triệu Thu Bình chỉ đành trả lời nói mẹ ở một chỗ rất xa, nhưng bản thân bà biết rõ, cháu mình rất mong có mẹ.

Bạch Lộ múc cho mỗi cây củ cải nhỏ này nửa bát cháo, múc cho Triệu Thu Bình một bát cháo đầy.

Sau đó cô bóc hai quả trứng luộc cắt đôi mỗi quả, vừa đủ chia thành bốn phần, mỗi người một nửa.

Xong xuôi, cô lấy thêm một chiếc đĩa nhỏ gắp khoai lang ra: "Mọi người mau ăn cơm thôi."

Triệu Thu Bình thấy trong cháo tấm không có lấy một vỏ trấu nào thì không khỏi cảm thán Bạch Lộ cẩn thận, bên trong còn có chút thịt vụn, tuy rằng lượng thịt hơi ít nhưng Bạch Lộ băm nhỏ ra rắc vào như thế cũng khiến cháo thơm hơn nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play