Cố Khôn cũng bắt chước theo: "Vui lắm, thích mẹ."
Bạch Lộ nói: "Vậy Càn Càn có thể giúp mẹ một việc được không? Nếu Càn Càn làm được vậy... mẹ sẽ thưởng cho con một bông hồng nhỏ."
Cố Càn sáng mắt: "Gì thế ạ, mẹ mau nói đi, con sẽ làm thật tốt."
"Càn Càn là nam tử hán nhỏ tuổi đúng không?"
Cố Càn vỗ lồng ngực nhỏ của bản thân: "Vâng ạ."
"Thế nhưng nam tử hán nào cũng tự mình tắm rửa cả, Càn Càn có thể tự tắm rửa không?"
Tuy rằng Bạch Lộ thấy hai cây củ cải này còn bé, cô tắm cho hai đứa cũng được. Nhưng ở thời đại này, bản thân cô không phải mẹ đẻ của chúng nên nhất định phải có đề phòng.
Cố Càn ấp úng: "Có ạ... nhưng... nhưng mẹ tắm cho em..."
Cố Càn thấy ấm ức vô cùng, mẹ chỉ tắm cho em trai lại không muốn tắm cho bé sao?
Bạch Lộ dỗ dành: "Hôm nay mẹ vẫn tắm cho con. Nhưng từ ngay mai Càn Càn tự tắm một mình được không? Mỗi lần Càn Càn tự tắm mẹ sẽ thưởng cho con một bông hồng nhỏ. Chờ con có đủ năm bông hoa mẹ sẽ tặng con một món quà lớn."
Cố Càn bị hoa hồng và quà tặng thuyết phục.
Bé tự nhủ chờ lấy được hoa hồng và quà tặng bé sẽ lại để mẹ tắm rửa cho mình tiếp. Vì thế Cố Càn tự cho là thông minh nói: "Vâng ạ."
Tình trạng Triệu Thu Bình như vậy, hiển nhiên không thể ngủ cùng bọn nhỏ được.
Vì thế Bạch lộ tắm rửa cho hai đứa xong thì dẫn chúng qua ngủ cùng với cô. Bởi vậy mới dẫn đến việc lúc cô tắm xong, phải ở trong nhà tắm bôi kem dưỡng da.
Tới khi cô ra ngoài, trên người mặc một chiếc áo hoodie và quần dài mới, lấy ra từ chung cư cá nhân, cô vừa lên giường thì Cố Khôn ba tuổi đã tiến tới sát ngửi người cô: "Mẹ thơm quá... Mẹ thơm thơm..."
Cố Khôn giống như chú chó nhỏ mềm mại, ôm vào vô cùng thoải mái.
Bạch Lộ không có kinh nghiệm nuôi trẻ nhỏ nhưng cũng từng sống chung với đứa nhỏ do mẹ kế cô sinh ra.
Bản thân cô không thích mà cũng không ghét trẻ con, nhưng cô không thể phủ nhận trẻ con trong độ tuổi như Cố Càn và Cố Không là đáng yêu nhất.
Chờ tới khi chúng đi học, bắt đầu hiểu chuyển hơn thì cũng hết dễ thương, bởi vì những đứa nhỏ này đáng yêu ở chỗ ngây thơ và khờ khạo, đây cũng là điểm mà những đứa nhỏ hiểu chuyện thiếu mất.
"Vậy con cũng bôi để thơm thơm nào." Bạch Lộ lấy mỹ phẩm dưỡng da ra, lúc cô bôi cho bản thân thì nhân tiện bôi lên mặt cho hai đứa nhỏ luôn.
Trời lạnh, da mặt trẻ nhỏ dễ bị khô nẻ nứt ra, nên phải dưỡng từ trước. Vì thế kết quả là hai đứa nhỏ cứ ngửi nhau mãi không muốn ngủ.
"Mẹ, mai con muốn ngủ với mẹ nữa." Cố Càn nói. Bé thích ngủ với mẹ, không muốn ngủ với bà nội vì bà nội không thơm như mẹ.
Bạch Lộ cười tươi, sao bé có thế đáng yêu như vậy cơ chứ: "Được."
Ngày hôm sau, Bạch Lộ dậy sớm.
Ở niên đại này không có nhiều tiết mục giải trí vì vậy buổi tối mọi người thường đi ngủ sớm. Chính bởi vậy cho dù một ngày có làm việc vất vả tới đâu thì tới sáng hôm sau mọi người vẫn thức dậy từ rất sớm.
Bạch Lộ nhìn chạn bếp một cái, bên trong có trứng gà, có thịt khô. Cô quay sang lu sứ bên cạnh thì có các loại thực phẩm thiết yếu như gạo, tấm, khoai lang, bột bắp đủ cả.