Một mình cô sứt đầu mẻ trán lớn lên, hơn mười một mười hai năm mới lại cảm nhận lại được tình cảm của mẹ.
Cô đã từng rất hâm mộ những đứa trẻ có mẹ, khi còn nhỏ cô mỗi ngày đều ôm hình của mẹ mà khóc, mà bây giờ thì cô không cần hâm mộ người khác nữa vì cô cũng đã có mẹ của riêng mình rồi.
Ban đầu Phương Á Phân còn thận trọng từng bước, ở chỗ cảnh vệ kĩ càng kiểm tra từng thứ, cố gắng không làm con gái mất mặt.
Trước khi đến bọn họ đã tắm rửa sạch sạch sẽ, thay vào chiếc áo bông mà con gái làm cho năm ngoái, chiếc quần bông được may vào năm nay để con gái không bị mất thể diện với mọi người.
Nhưng đến lúc này, những điều đó đều không còn quan trọng nữa, con gái không hề ghét bỏ bọn họ vậy ánh mắt đánh giá của người ngoài thì có gì quan trọng đâu.
Mắt của Vương Đại Kiều cũng đã đỏ, thấy con gái và vợ ôm nhau như thế cũng xúc động trong lòng.
Con gái nũng nịu không thể giống như con trai được, con gái có thể ôm lấy họ bật khóc, nhõng nhẽo nhưng con trai thì không. Cho nên mới gọi con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play