Sau khi bàn chuyện xong với Lý Tiểu Tú, Bạch Lộ vác hai cái nồi sắt lên lưng đi về tiệm cơm quốc doanh. Hai cái nồi tì vào vai cô khiến vai cô đỏ ửng, đau chết đi được.
Vương Hữu Tiến và Triệu Thu Bình chờ ở tiệm cơm quốc doanh, bọn họ đã ăn xong, Bạch Lộ cũng đã đi được một lúc lâu, bọn họ vẫn nghiêm chỉnh một mực chờ bên trong.
Thấy trên lưng Bạch Lộ có đồ gì đó, Vương Hữu Tiến vội vàng đi tới, xách đồ vật từ bả vai cô xuống, với Vương Hữu Tiến mà nói, hai cái nồi sắt này cũng khá nặng: "Đây là gì thế? Sao nặng như vậy?"
Bạch Lộ đáp: "Em mua nồi sắt."
Vương Hữu Tiến vừa nghe thấy là nồi sắt, trên mặt không kìm được vui mừng: "Cái này phải bao nhiều tiền? Sao... Sao em mua được?"
Bạch Lộ trả lời: "Trước lúc em vào thị trấn, quen một chị gái làm ở hợp tác xã cung tiêu, chị ấy có bạn làm bên xưởng sắt thép, bạn chị ấy nhờ chị ấy rao bán, một cái ba mươi lăm đồng không cần phiếu, nên em mua hai cái."
"Bảy mươi đồng?" Con ngươi Vương Hữu Tiến muốn rớt ra ngoài, quá đắt.
Nhưng đây là nồi sắt đấy, anh vẫn rất thích.
Có điều anh nhanh chóng ép niềm vui thích này xuống, anh cũng không ngốc, giờ em gái đã lập gia đình, thứ này chắc chắn thuộc về nhà chồng.
Ngược lại Bạch Lộ không suy nghĩ nhiều như thế, cô tưởng anh ngại đắt, bèn cười giải thích:
"Trước kia em đến đây, cha nuôi để lại cho em một ít tiền, mua hai cái nồi sắt vẫn đủ, anh cả không cần lo lắng."
Triệu Thu Bình nói: "Nồi sắt tốt đó, giờ ngay cả có phiếu muốn mua nồi sắt cũng không dễ."
Bạch Lộ lập tức nghĩ tới: "Mẹ, nhà mình có nồi sắt chưa?"
Triệu Thu Bình nhớ lại rồi nói: "Nhà mình có một cái, do Dương tử nhờ người lấy được, năm nay lúc anh hai con kết hôn, còn mượn nồi sắt nhà mình đấy."
Bà nghe thấy Bạch Lộ nói nhà mình, lòng bà liền vui vẻ.
"Vậy hai cái nồi sắt này, một cái cho nhà mình, một cái cho nhà mẹ con, hai cái nồi sắt một cái để nấu ăn, một cái nấu nước." Bạch Lộ phân chia
Triệu Thu Bình tán đồng: "Nhà mình con làm chủ, mọi việc tùy con quyết định."
Hai cái nồi sắt rất nặng, hơn nữa Triệu Thu Bình bị trúng gió, dù bà có xe lăn, nhưng bọn họ đi đường cũng hơi khó khăn.
Dù sao từ thị trấn về đến đại đội cũng phải mười cây, Bạch Lộ suy nghĩ một chút liền dẫn Triệu Thu Bình và Vương Hữu Tiến đến đồn công an.
Một nam một nữ, hơn nữa còn có một người phụ nữ ngồi xe lăn đi vào, cảnh sát nhiệt tình nghênh đón: "Xin chào mọi người, xin hỏi mọi người có việc gì cần giúp đỡ sao?"
"Chào đồng chí cảnh sát, tôi là Bạch Lộ, thôn dân đại đội sản xuất Trường Thanh, chuyện là như này." Bạch Lộ tiến tới giới thiệu: "Mấy hôm trước bộ đội chỗ chồng tôi gọi điện thoại tới, báo anh ấy bị thương trong khi thực hiện nhiệm vụ, tôi và mẹ chồng tôi, cùng anh cả đến bệnh viện quân khu xem anh ấy."
"Mẹ chồng tôi bị kích thích sau khi thấy chồng tôi thành người thực vật, nên bị trúng gió dẫn đến tê liệt nửa người. Hôm nay chúng tôi mới từ bộ đội trở về, nhưng tình trạng của mẹ chồng tôi không tốt lắm để đi từ thị trấn về đến đại đội, nên tôi muốn hỏi, ở nơi này mọi người có xe bò hoặc máy kéo không?"
"Chúng tôi không sử dụng không tài sản quốc gia, chúng tôi sẽ trả tiền mượn xe. Đây là thư giới thiệu, giấy kết hôn và chứng minh gia đình quân nhân của tôi."