"Vu oan cho người nhà quân nhân, cứ báo cảnh sát, giao cho cảnh sát là được. Tôi là quân nhân, vợ và con tôi dùng tiền trợ cấp của tôi mua trứng gà và bánh bao, sao lại là ăn riêng, điệu bộ của chủ nghĩa tư bản thế? Theo ý bà, quốc gia gửi tiền trợ cấp cho tôi là sai sao?" Cố Thâm Dương cũng nói tiếng phổ thông.
Trong bến xe có nhiều người, ít nhất cũng có tám trên mười người trở lên hiểu tiếng phổ thông.
Biết được thân phận của Cố Thâm Dương, lại nghe thấy anh nói người phụ nữ vu oan cho người nhà quân nhân cần phải báo cảnh sát, cũng giật mình.
Mặc dù bọn họ kính sợ quân nhân, nhưng báo cảnh sát bắt người, thì cảm thấy chuyện này hơi nghiêm trọng.
"Chuyện này..." Nhân viên công tác hơi do dự, bọn họ cũng cảm thấy chuyện cũng không đến mức phải làm lớn chuyện lên như thế.
Dĩ nhiên, Cố Thâm Dương cũng không thật sự tính quậy lên làm lớn chuyện như vậy, anh nói tiếp:
"Phàm là người đến bến xe lửa, đa phần đều là người đi xa, chắc chắn sẽ mang theo rất nhiều hành lý, nhìn bọn họ xem, chỉ cầm theo cái túi, như thế này không giống như là đi xa, mặc dù bọn họ nói tiếng địa phương thành phố Dũng Ninh, nhưng ai có thể chắc chắn được bọn họ có thân phận nào khác hay không?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT