Sắp xếp đồ dưỡng da xong, Bạch Lộ đi thu dọn quần áo, quần áo của cô rất dễ thu dọn, chỉ cần áo sơ mi trắng, áo len và quần ống rộng, quần ống rộng của cô cũng là quần của người ở thời này, về màu sắc, cô ấy chỉ có màu đen, trắng và xanh nước biển, cũng phù hợp với màu sắc của thời đại này.
Thu dọn quần áo xong, cô nhìn số bông và vải để ở trong tủ. Bông là bông thừa được gom lại sau khi cô tháo chăn bông và sau khi cô làm chăn bông nhỏ cho bọn trẻ, còn vải là vải thừa vẫn chưa được sử dụng hết sau khi mua từ Lý Tiểu Tú.
Cô suy nghĩ một chút, bông có thể đem vào quân đội, còn vải vóc thì cô cũng đã có chỗ để dùng.
Cố Thâm Dương kéo mấy cái cây trở về, là loại cây đã bị bứng gốc khô héo, bình thường nếu thấy sẽ lôi về nhà chặt củi.
Cố Thâm Dương phải đi sâu vào trong núi mới tìm được mấy cái cây này, nếu như ở dưới chân núi hoặc lưng chừng núi thì đã bị đốn từ lâu rồi.
Bạch Lộ nghe thấy tiếng động bên ngoài, đặt tấm vải đang cắt dở xuống chạy ra xem."Oa, nhiều củ mài quá vậy, anh kiếm đâu ra thế?"
Cô vui vẻ bước lên phía trước, nhìn ngó lia lịa, ánh mắt bừng sáng lấp lánh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT