Bởi vì cả hai đều không bị lấy mất cơm, nên hai anh em ăn cơm rất cẩn thận, Cố Càn nhìn chằm chằm em trai, còn dạy em trai cách ăn, Cố Khôn ăn cơm cũng rất ngoan, tuy trên bàn vẫn có cơm rơi vãi, nhưng cậu nhóc vẫn ngoan ngoãn ăn. Đây là thói quen rất tốt.
Sau khi ăn cơm chiều xong, Bạch Lộ lấy ra cái túi chứa 40 cân gạo để vào một cái sọt, cô dẫn mấy đứa nhỏ đến nhà họ Vương.
"Mẹ ơi, chúng ta đi làm gì?" Cố Càn tò mò hỏi cô.
Bạch Lộ đáp: "Đi nhờ ông ngoại giúp chúng ta làm bột gạo."
"Bột gạo làm bánh bao à?" Ở trong nhận thức của Cố Càn, bột gạo và bột mì đều giống nhau.
"Để làm bánh gạo."
"Bánh gạo là cái gì?"
"Bánh gạo ăn ngon như bánh bao vậy." Ở thời đại này Bạch Lộ không biết có bánh gạo hay không, nhưng cô chắc chắn một điều là người thời đại này tuyệt đối sẽ không phung phí lấy lúa hay bột gạo để làm bánh gạo, chi phi bỏ ra quá cao.
Bánh gạo là một loại điểm tâm ngọt, cần dùng một cân gạo làm thành bột để làm bánh gạo, còn không bằng lấy một cân gạo đó nấu thành cháo để ăn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT