Trong lúc Như Nguyệt đang ngắm nhìn nhan sắc tuyệt mỹ mới của bản thân thì “Cạch” tiếng mở cửa vang lên, nhìn lại thì đây chẳng phải là nam chủ đại nhân Tề Vũ Thiên à, vừa bất ngờ với nhan sắc của nguyên chủ Như Nguyệt lại ngỡ ngàn trước nhan sắc như tượng của nam chủ, Tề Vũ Thiên sở hữu đôi lông mày kiếm sắc bén, đôi mắt dài hẹp lạnh lùng như chim ưng, mũi cực cao và đôi môi mím lại thành một đường thẳng, sự lạnh lùng, chững chạc, cao quý và kiêu ngạo trong bộ vest đen cùng làn da ngăm nam tính khác hoàn toàn với căn phòng . Như Nguyệt cảm thán trong lòng “đúng là nam chủ có khác từ cái khí chất cái nhan sắc thượng thừa này không tầm thường ”, cô đang đánh giá hắn thì bỗng nhiên cô cảm thấy ớn lạnh, ngước mắt nhìn lên chính là đôi mắt sắc hơn dao của hắn đang nhìn cô, hắn ném một bộ váy dạ hội cho cô “tối nay có tiệc, đừng làm mất mặt tôi” hắn cao cao tại thượng nhìn xuống lạnh lùng quăng ra một câu rồi quay lưng ra ngoài, cô ậm ờ vài tiếng rồi mới sựt tỉnh, thật là kiêu ngạo cô chắt miệng 1 tiếng .
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Biệt thự Tần gia
Cô khoác tay Tề Vũ Thiên tiến vào, Tần Nhật Minh gia chủ Tần gia tân nhiệm cũng là bạn thân của Tề Vũ Thiên bước tới “ chà~, tưởng không tới chứ, vinh hạnh quá~” Tần Nhật Minh nói với giọng điệu đùa cợt, ánh mắt vô tình liếc sang Như Nguyệt xinh đẹp kế bên, ánh mắt hiện lên sự kinh diễm, cô mặc chiếc váy trắng đính vài viên kim cương đắt đỏ, mẫu váy ôm sát khoe đường cong quyến rũ, cổ váy sẻ ngực vừa phải tăng thêm sự quyến rũ vô hình, vòng eo mảnh khảnh với đôi chân thon dài ẩn hiện sau tà váy sẻ, khuân mặt đc trang điểm nhẹ nhàng trong sáng khiến cô càng trở nên ngây thơ lại quyến rũ, ánh mắt của những người nam trong bữa tiệc cũng nhìn cô với ánh mặt thèm thuồng, phụ nữ lại ganh tị, ghen ghét.
Cô đang đi dạo trong khu vườn bởi vì nam chủ đại nhân đã đi bàn bạc, uống rượu với các ông chủ lớn, cô lại không thích bầu không khí và sự giả tạo trong đó nên đã ra đây, gió thổi nhẹ làm mái tóc cô bay bay, kết hợp với chiếc váy cô đang mặc như tiên nữ giữa bầy hoa tulip.
“Chào, tôi là Diệp Phàm, tôi muốn làm quen với vị tiểu thư được không” rời mắt khỏi nhưng bông hoa tulip, trước mắt cô là người đàn ông đăng nở nụ cười, đôi mắt cáo híp nhẹ, mũi cao và làn da trắng, trái ngược hoàn toàn với sự lạnh lùng của Tề Vũ Thiên, Diệp Phàm mang theo sự phong hoa mưu kế, “ được chứ, tôi là Như Nguyệt, rất vui được làm quen với anh”, hai người vui vẻ trò chuyện rồi cho nhau wechat, “ tôi còn có việc, đi trước ”, cô gật đầu rồi cũng quay người vào lại bữa tiệc mà không biết Tề Vũ Thiên ra tìm cô đã thấy hết mọi chuyện .
Sảnh tiệc vẫn dộn diệp, ồn ào, cô cầm lấy ly rượu vang phục vụ đưa tới, ly rượu vừa đưa tới môi thì đã bị ai đó cầm lấy, Tề Vũ Thiên cầm lấy ly rượu uống hết “ cô ấy không uống rượu ”, hắn liếc cô nhìn cô với đôi mắt sắt lạnh đầy vẻ khó chiệu “ à!, xin lỗi tôi quên mất, tôi hơi chóng mặt nên về trước ”, hắn gật đầu rồi lại tụ hộp với hội bạn thân đang ngồi nhìn cuộc trò chuyện của họ đầy hứng thú.
Cô cuối người chào, quay lưng ra khỏi buổi tiệc đầy sự giả tạo.