Đường Ẩn mở cửa phòng, quản gia đã đợi lâu lập tức nói: “Ngài có phân phó gì không?”

“Cậu đi chuẩn bị một ít thức ăn cho con người.”

Quản gia vốn nóng lòng xắn tay áo định làm việc thì có hơi thất vọng: “Vâng.”

Đường Ẩn suy nghĩ một chút, mới nói: “Không được dùng dịch dinh dưỡng, chuẩn bị một ít đồ ăn nóng cho anh ta, anh ta thích cánh gà hơn chân gà, thích phần thịt mềm ở bụng cá, thích miếng thịt nướng chín sáu phần, không thích cà rốt, thích ngọt và không cay…”

Đây là những thông tin quý giá mà Đường Ẩn để tâm quan sát thu thập được mỗi lần ăn cơm với Lục Tước ở kiếp trước, Đường Ẩn tưởng mình sẽ quên nhưng không ngờ cậu lại có trí nhớ khá tốt đó chứ.

Quản gia nghe vậy có hơi không khống chế được biểu cảm, cái tên nhân loại này dám đưa ra nhiều yêu cầu như vậy với ngài thân vương, đúng là hành động được chiều quá sinh hư đến mức xấc xược!

Huyết tộc không có cảm giác với đồ ăn của con người nhưng sau khi báo nhiều tên món ăn như vậy, Đường Ẩn cũng tính đến bữa tối của chính mình.

Huyết tộc cao quý không cần ăn thường xuyên, mỗi tháng ăn một lần là có thể đáp ứng đủ năng lượng tiêu hao cho các hoạt động thường ngày, huyết tộc cao quý còn nghĩ tới ba bữa cơm một ngày thì đơn thuần chỉ vì thèm.

Đường Ẩn đã có Lục Tước, khỏi phải uống máu bình thường, có mấy máu không uống bây giờ sẽ lãng phí, cậu suy nghĩ một lát rồi nói: “Lan Y, tôi sẽ thưởng cho cậu tất cả máu của nhân ngư chưa được xử lý gần đây.”

Quản gia vội lắc đầu nói: “Đó là máu nhân ngư quý giá mà chỉ có ngài mới có thể uống.”

Đường Ẩn cười “Tôi nhớ cậu rất thích máu nhân ngư.”

Đáng lí ra quản gia không nên nhìn thân vương đang nói chuyện, huyết tộc có giai cấp rõ ràng, kẻ thấp hèn không thể nhìn thẳng vào người cao quý, nhưng lúc này y vẫn không thể không nhìn thoáng qua.

Thực ra y không thích máu nhân ngư.

Chỉ là ngài thân vương theo đuổi Yuanna rất rầm rộ, nên Lan Y mới khiến sở thích của mình giống với Đường Ẩn, y muốn được cách gần thêm với cậu.

“Đúng rồi, mấy ngày gần đây, hãy tăng cường cảnh giác, sẽ có lũ bọ không nghe lời kéo đến.” Đường Ẩn nhớ tới chuyện có người dám xông vào lãnh địa của cậu để cướp người ở kiếp trước.

Lục Tước rất quan trọng đối với nhân loại, nói chung nhân loại chỉ có thể thức tỉnh một sức mạnh, nhiều nhất là hai, nhưng hiện tại, Lục Tước đã thức tỉnh hai sức mạnh, theo thứ tự đó là thôi miên và cảm giác máy móc tuyệt đối.

Thôi miên rất dễ hiểu chỉ cần nhìn Lục Tước, tinh thần lực càng thấp thì càng dễ bị thôi miên.

Cảm giác máy móc tuyệt đối thuộc lĩnh vực cơ khí, Lục Tước là vị thần vĩnh cửu, hắn có quyền kiểm soát tuyệt đối mọi tạo vật máy móc, điều khiển cơ giáp dễ dàng như điều khiển tay chân, lúc điều khiển phi thuyền như cá gặp nước.

Khi Lục Tước đánh thức hai sức mạnh ở kiếp trước, các thế lực khác nhau của nhân loại lao vào cướp người đến đầu rơi máu chảy, khi Lục Tước thức tỉnh được ba sức mạnh, nhân loại sôi nổi, khi Lục Tước thức tỉnh bốn sức mạnh thì nhân loại nghi ngờ Lục Tước không phải người… Cuối cùng, khi không ai biết Lục Tước đã thức tỉnh bao nhiêu sức mạnh, vị trí của Lục Tước trong nhân loại đã trở thành một sự tồn tại giống như thần thánh.

Trên đời này, không ai rõ Lục Tước đến tột cùng là một tên quái vật như thế nào hơn Đường Ẩn.

Sở dĩ bây giờ cậu có thể khống chế Lục Tước là vì không cho Lục Tước tiếp xúc với sáng tạo máy móc cũng không cho Lục Tước có cơ hội thôi miên cậu, nếu để cho Lục Tước thành công thức tỉnh sức mạnh thứ ba “sấm sét” thì Đường Ẩn không nắm chắc có thể tiếp tục nhốt Lục Tước.

Sau khi phân phó với Lan Y xong, Đường Ẩn đi vào mật thất luyện chế một pháp khí nhỏ chống thôi miên, cậu mang theo pháp khí, theo mùi vị tìm Lục Tước đang dùng bữa.

Lục Tước đang ngồi ở trước bàn ăn, đám huyết tộc xung quanh nhìn Lục Tước nóng hôi hổi mà nuốt nước miếng.

Nhìn thấy Đường Ẩn đến, đám huyết tộc đều rối rít cúi đầu.

Đường Ẩn hiểu rất rõ những huyết tộc này, dường như cậu đã nhìn thấy chính mình khi đó. Kiếp trước Đường Ẩn rất thích hẹn ăn cơm với Lục Tước, lúc nào Lục Tước đến hẹn ăn với cậu cũng thích xịt nước hoa, nhìn Lục Tước trước mặt, tưởng tượng một chút hương vị của Lục Tước, Đường Ẩn đều có thể làm thêm hai chén máu lớn.

Đi tới chỗ đối diện Lục Tước ngồi xuống, Đường Ẩn chống cằm nhìn chằm chằm Lục Tước, có lẽ ánh mắt của cậu quá mức thẳng thắn, Lục Tước ngừng ăn nhìn lại cậu, đôi mắt xanh biếc như bầu trời xanh thẳm sâu xa không mây, Đường Ẩn rất thích màu xanh thẳm này.

Cả hai nhìn nhau trong mười giây.

Lục Tước thấy thuật thôi miên của mình không hiệu quả bèn thu hồi ánh mắt tiếp tục ăn, hiện tại hắn đã ăn xong đang ăn ba món tráng miệng còn chưa uống nước, trông thấy hình ảnh Lục Tước mặt không hề cảm xúc cắn nát chocolate, Đường Ẩn có hơi tò mò nói: “Chocolate có ngọt bằng anh không?”

Lục Tước chưa kịp chuẩn bị bất ngờ nghe được câu này thì bị nghẹn họng một lát, hắn thấp giọng ho khan vài tiếng, sau đó uống nhanh một ngụm nước dưa hấu.

Đường Ẩn thấy Lục Tước của năm năm trước so với năm năm sau còn thú vị hơn rất nhiều, dù là kiếp trước cậu có nói gì với Lục Tước, sắc mặt hắn có chết cũng không thay đổi, rõ ràng là có đôi mắt và màu tóc rực rỡ như vậy nhưng tính cách lại cứng nhắc và lạnh lùng.

Nhìn Lục Tước ăn món tráng miệng cuối cùng rồi lấy khăn tay lau cặn thức ăn trên khóe miệng, Đường Ẩn nói với đầy vẻ mong đợi: “Tâm trạng của anh có tốt hơn chưa?”

Lục Tước nhìn huyết tộc trước mặt, trong mắt đối phương viết lên mong đợi rõ ràng, sáng lấp lánh, mỗi khi nhìn hắn vị huyết tộc với khí chất sa sút tinh thần, trầm lặng và có chút kiêu ngạo lộ ra đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, hệt như hắn là một tồn tại cực kỳ đặc biệt, giơ tay nhấc chân đều ảnh hưởng đến tâm can của đối phương.

Bữa ăn này thực sự rất hợp khẩu vị của Lục Tước thì gật đầu, sau đó hắn nghe thấy huyết tộc vui vẻ nói: :Đúng vậy, giữ tâm trạng tốt, máu uống vào sẽ tốt hơn.”

… Trong mắt huyết tộc này, hắn quả thực là một tồn tại rất đặc biệt.

Ăn rất ngon.

Trong mắt đối phương, ngoài giá trị làm một nguyên liệu nấu ăn, thì hắn không hề có sức hấp dẫn nào khác, mà vị huyết tộc này dường như đã sớm nhìn thấu năng lực thôi miên của hắn nên đầy phòng bị.

Lục Tước cố ý tiết lộ cho huyết tộc này hắn đang thức tỉnh sức mạnh mới, phát hiện đối phương không có rung động nào. Có lẽ đối phương không biết hắn có hai sức mạnh, bằng không cũng khó giải thích được rằng huyết tộc này lại có thể thờ ơ với việc bắt được một nhân loại có nhiều sức mạnh.

Nhưng ngay cả khi huyết tộc không chút nào phòng bị với sức mạnh cảm giác máy móc tuyệt đối của hắn, thì sức mạnh của hắn vẫn không thể phát huy tác dụng nhiều trong lâu đài cổ. Hầu như không có thiết bị điện tử và máy móc nào trong lâu đài, đến nỗi khiến hắn không thể ăn cắp một thiết bị nhỏ để chế tạo vũ khí.

Lục Tuớc không có ý định bị mắc kẹt trong lâu đài cổ cả đời như đồ ăn của huyết tộc, nhưng thân vương huyết tộc cũng không thể canh giữ hắn 24/24, chỉ cần hắn nắm bắt cơ hội trốn khỏi lâu đài cổ thì xác suất thành công đến 70%.

Lục Nghiên đang nghĩ tới ưu và nhược điểm, thấy Đường Ẩn đang đi về phía mình, hắn nâng cằm lên lộ ra cái cổ chờ đối phương ăn.

Đường Ẩn đi đến trước mặt Lục Tước, cậu lấy ra một miếng băng dán, dán lên vết cắn trên cổ Lục Tước.

Lục Tước: “?”

Đường Ẩn liếm môi dưới: “Tuy tôi rất muốn rất muốn cắn anh, nhưng tình trạng cơ thể của anh, thì mỗi ngày một lần tốt hơn, nhiều quá lại chịu không nổi.”

Đường Ẩn nói xong cũng khiến mình bị cảm động, một Lục Tước mỹ vị như vậy ở trước mặt, cậu còn có nhớ tới việc phát triển lâu dài và chăm sóc sức khỏe, cậu đã vượt qua nỗi cám dỗ lớn như vậy cũng không biết hắn nghe xong thì có phải rất vui vẻ…

Duy trì tâm trạng tốt có thể làm cho máu của đồ ăn có mùi vị thơm ngon, do đó có một khu vực đặc biệt dành cho huyết thực để thư giãn trong lâu đài cổ.

Sau khi Lục Tước nói hắn muốn rèn luyện cơ thể thì hắn được dẫn đến khu thể hình.

Trang thiết bị trong khu thể hình khá tiên tiến nhưng cảm giác trải nghiệm của Lục Tước không tốt lắm, bởi vì bất cứ khi nào hắn tập thể dục, luôn có những người lạ lùng chạy đến chỗ hắn nói những điều kỳ quái: “Đây là nhân loại mà ngài thân vương thích? Thoạt nhìn đẹp mã ra thì chẳng có tí gì đặc biệt.”

“Anh chớ có đắc ý, điện hạ Yuanna với ngài Claykerrstie mới là hương vị yêu thích của ngài ấy, chẳng qua bây giờ ngài thân vương đối với tên này có cảm giác mới mẻ, qua mấy ngày nữa ngài ấy sẽ ngán anh ta thôi.”

“Hừ, còn dùng băng dán che dấu vết cắn của thân vương, chẳng lẽ anh ta muốn làm bộ dáng ra vẻ từ chối nhưng thật ra là mời chào đó sao? Nhân loại đúng là láu cá!”

Hoặc là.

“Anh có thể giới thiệu tôi với ngài thân vương không, tôi đã ở đây gần một năm, ngài thân vương vẫn còn chưa nếm máu của tôi…”

“Bị thân vương hút máu có thật sự thoải mái hay không? Tôi nghe nói có thể sảng khoái đến mức [bắn–] ra, anh có thể nói cho tôi biết anh cảm thấy thế nào được không?”

“Anh đặc biệt tập thể dục để khiến cho máu bản thân nóng lên, có phải là do ngài thân vương yêu thích mấy gã trai nhiệt huyết không?”

Lục Tước chịu không nổi cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn những tên huyết thực đang líu ríu này, những tên huyết thực đến từ mọi chủng tộc đều kém xa hắn, dễ dàng bị hắn thôi miên.

Lục Tước hít một hơi thật sâu đang định tiếp tục tập thể dục, bỗng nhiên như cảm nhận được điều gì đó, hắn quay đầu nhìn ra cửa.

Một bóng người cao lớn đứng ở trước cửa, mặc một chiếc trường bào sang trọng màu đen giống như trong màn đêm tĩnh mịch, mũ trùm đầu che nửa trên khuôn mặt, vảy đen mỏng bao phủ gò má, mang vẻ đẹp lạ lùng, hắn chậm rãi vươn tay cởi mũ trùm đầu xuống.

Đôi mắt vàng vô cơ đó hoàn toàn lộ ra trước tầm mắt của Lục Tước, người đàn ông bí ẩn với mái tóc đen và đôi mắt vàng mang dáng vẻ cổ điển hiếm có, lúc thôi miên kích hoạt thì Lục Tước phát hiện mình không thể nào rung chuyển mảy may một chút ý chí của đối phương.

Đôi mắt vàng không vui không buồn đó nhìn thẳng vào Lục Tước, áp lực mạnh mẽ không thể diễn tả thầm bao phủ Lục Tước, sức mạnh từ rồng – thứ có thể khiến người thường thất khiếu chảy máu nhưng uy long cũng không ảnh hưởng gì đến Lục Tước.

“Ngài Claykerrstie, đây là đồ ăn mới của đại nhân.” Quản gia ở bên cạnh giải thích giọng điệu của y có hơi run rẩy, y bị uy long ảnh hưởng, cho dù uy long này không có đặc biệt nhắm vào y.

Claykerrstie thản nhiên nói: “Đó là gu của cậu ấy.”

Giọng điệu của hắn rất bình thản, nhưng da đầu quản gia tê dại, chỉ có thể đổi chủ đề: “Ngài thân vương cũng biết gu của ngài, biết ngài lần này tới thăm còn đặc biệt lệnh cho tôi chuẩn bị đá ruby La Melana.”

Thức ăn của rồng thời không và vĩnh hằng là đá quý.

Ruby La Melana là một viên đá quý mà Đường Ẩn rất thích.

Nghe đến đây, vẻ mặt của Claykerrstie thoáng trầm xuống, có vẻ vui hơn một chút nhưng ngoài miệng thì giọng điệu của hắn vẫn rất bình tĩnh: “Đi thôi.”

Nhìn cảnh hai người rời đi, đột nhiên Lục Tước nghĩ đến những lời của thú nhân trong buổi tập vừa rồi ——

“Anh chớ có đắc ý, điện hạ Yuanna với ngài Claykerrstie mới là hương vị yêu thích của ngài ấy, chẳng qua bây giờ ngài thân vương đối với tên này có cảm giác mới mẻ, qua mấy nữa ngài ấy sẽ ngán anh ta thôi.”

Đây là Claykerrstie?


Tác giả có lời muốn nói:

Lục Tước: Cảnh giác.jpg

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play