Trăng sáng, sao thưa, trên đường chỉ còn lác đác vài người qua lại.
Giang Cảnh vừa kết thúc một ngày làm việc, lúc này đã gần nửa đêm. Bạn của anh không có nhà, nên anh tiện thể nhắn tin rồi tạm thời ở lại biệt thự của bạn.
Anh vô cùng thiếu ngủ, vừa thay quần áo rồi nằm xuống gối đã cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến. Nhưng không được bao lâu, tiếng chuông cửa vang lên, vào giờ này thì thật không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Lông mày Giang Cảnh khẽ nhíu lại, ẩn chứa chút sắc lạnh khó phát hiện. Anh xuống cầu thang, mở cửa với ý định rằng dù là ai, bất kể có chuyện gì, cũng phải nhanh chóng rời đi.
Nhưng ngay khi mở cửa, những lời định nói lại bị nuốt ngược vào trong.
Trước cửa là một Omega với làn da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh. Những lọn tóc đen như mực dán sát vào tai, đôi môi đỏ mọng trơn bóng, cả người cậu ướt sũng. Môi khẽ hé, phả ra làn hơi ấm mờ mịt, trông cậu như một đóa hồng trắng xinh đẹp yếu ớt, ngoan ngoãn dễ tổn thương.
Tiểu mỹ nhân như sợ anh đóng cửa, dùng ngón tay trắng nõn chống lên khung cửa, nhút nhát nâng mắt nhìn “Anh đừng đóng...”
“ Thật xin lỗi, tuy hơi đường đột, nhưng anh có thể, có thể...”
Văn Điềm hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ ửng: “Xin anh bán cho tôi một liều thuốc ức chế? Tôi nguyện trả giá gấp đôi.”
Không khí trong nháy mắt chìm vào im lặng.
Tóc Văn Điềm ướt đẫm, những giọt nước nhỏ xuống, tích tụ tanhh một vũng tối màu trên sàn. Giang Cảnh không nói gì nên cậu cũng không dám nói thêm, chỉ biết chóng mặt chờ đợi.
Một lúc lâu sau, Giang Cảnh khẽ hạ mí mắt, giọng khàn khàn: “Em đang đến kỳ phát tình à?”
Văn Điềm ngoan ngoãn đáp một tiếng “Dạ”.
Bộ dáng của cậu trông rất ngoan ngoãn, giọng nói cũng mềm mại. Khuôn mặt xinh đẹp của cậu ướt đẫm mồ hôi, môi đỏ mọng, với Alpha mà nói đây là một hình ảnh cực kỳ quyến rũ.
Giang Cảnh giữ cửa: “Vào trước đi, tôi sẽ đi lấy cho em.”
Không đợi Văn Điềm phản ứng, Giang Cảnh đã quay đầu đi tìm máy truyền tin, gửi tin nhắn hỏi bạn xem thuốc ức chế để ở đâu. Khi tìm được thuốc và quay lại, anh phát hiện Văn Điềm vẫn đứng ở cửa, đôi mắt trong trẻo nhưng đầy sự bất an.
“Tôi đã bảo em vào rồi mà? Không nghe thấy tôi nói sao?” Giang Cảnh bước về phía cửa, giọng có chút trầm.
Văn Điềm bị giọng điệu của anh dọa sợ, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Tôi ướt hết rồi, sẽ làm bẩn sàn nhà...”
Giang Cảnh nhíu mày nhìn chằm chằm cậu một hồi, cuối cùng không nói gì, chỉ đưa túi nilon trên tay cho Văn Điềm, “Bên trong là thuốc ức chế.”
Văn Điềm nhỏ giọng cảm ơn, nhận lấy túi, rồi lấy ra lọ thuốc dạng lỏng.
Cơn nóng lên ngày càng nghiêm trọng, Văn Điềm thở hổn hển, thử rất nhiều lần mới miễn cưỡng tiêm được thuốc ức chế vào người.
Vài phút sau, đôi mắt của Văn Điềm ướt đẫm, khuôn mặt xinh đẹp thêm vài phần mờ mịt.
Giang Cảnh từ khi Văn Điềm tiêm thuốc ức chế đã luôn chăm chú quan sát, vì vậy là người đầu tiên nhận ra sự bất thường. Anh liếc nhìn cậu rồi hỏi: “Thuốc ức chế không có tác dụng sao?”
Văn Điềm bất lực nhìn anh, gật đầu.
Bình thường sau khi tiêm thuốc ức chế, chưa đến mười phút thì các triệu chứng nóng rát, khô cổ sẽ giảm đi. Nhưng lần này, không những không giảm bớt, mà còn khiến cơn đau càng tăng thêm.
Giang Cảnh nhíu mày.
Khi lấy thuốc ức chế, anh đã kiểm tra kỹ hạn sử dụng, mỗi liều đều còn rất xa ngày hết hạn, không có khả năng thuốc đã quá hạn.
Có nhiều nguyên nhân khiến thuốc ức chế mất hiệu lực, có thể liên quan đến tình trạng cơ thể của Omega, nhưng cụ thể là gì thì anh cũng không rõ. Anh cũng không hiểu tại sao Văn Điềm lại không dùng được thuốc lần này.
“Chờ ở đây,” Giang Cảnh nói, “ Tôi sẽ liên hệ người khác.”
Giang Cảnh vừa xoay người đi, Văn Điềm liền kéo lấy góc áo, giọng nghẹn ngào: “Đừng đi.”
Giang Cảnh nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy góc áo mình, nói: “Tôi chỉ đi lấy máy truyền tin để gọi bác sĩ đến xem cho em. Hay là em muốn đi bệnh viện trong bộ dạng này?”
Văn Điềm khó chịu đến mức không thể nói nên lời, cũng không nghe rõ được lời của anh, chỉ biết nắm lấy chút hy vọng duy nhất, không để Giang Cảnh rời đi.
Giang Cảnh bị cậu giữ chặt không thể di chuyển, đành đứng lại, quan sát xem rốt cuộc tiểu gia hỏa này muốn làm gì.
Văn Điềm hít mũi, giọng yếu ớt vang lên: “Anh có thể... có thể tạm thời đánh dấu tôi không?”
Hiện tại cậu không thể nghĩ đến hậu quả gì nữa, chỉ biết rằng tạm thời đánh dấu có thể ức chế kỳ động dục, mà cậu hiện tại đang rất khó chịu.
Giang Cảnh không do dự đáp: “Không được.”
Văn Điềm gần như bùng nổ: “Vì sao lại không được?”
Cậu thực sự rất khó chịu, nhưng giọng nói phát ra vẫn nhẹ nhàng, mềm mại, hoàn toàn không có chút tính công kích nào. Điều này khiến Giang Cảnh chẳng cảm thấy bị đe dọa chút nào.
Thậm chí, anh còn nhướng mày hỏi một câu: “Không có lý do gì cả. Em bình thường đều tùy tiện phóng túng như vậy sao?”
Chỉ cần ai đó, cũng có thể đánh dấu cậu.
Văn Điềm: “?”
Văn Điềm bị tức đến mức không thể thốt nên lời, chỉ dùng đôi mắt xinh đẹp, tròn đầy của mình, ngước lên nhìn anh.
Một lúc lâu sau, cậu mím môi, giọng càng lúc càng nhỏ: “Xin anh đó, tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Tiền tôi cũng có, anh muốn bao nhiêu?”
Giang Cảnh nghe vậy liền thấy buồn cười, thuận miệng nói ra một con số.
Văn Điềm đếm số tiền còn lại, mắt gần như đỏ lên vì muốn khóc: “Tôi không có nhiều như vậy, có thể bớt một chút được không?”
“Có thể.”
Giang Cảnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt đẫm của cậu, giọng trầm xuống một cách hiếm hoi: “Em vừa nói bất cứ điều gì cũng nguyện ý làm, có thật không?”
Văn Điềm ngẩn người, rồi mới nhớ đến những gì mình đã nói trước đó, ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi nói gì cũng giữ lời.”
Giang Cảnh vươn ngón tay thon dài, trắng nhợt của mình, giữ lấy hai bên má của Văn Điềm.
Cảm giác đầu tiên của anh là, làn da thật ấm và mềm mại.
Anh mạnh mẽ nghiêng đầu cậu qua một bên, ánh mắt lướt qua chiếc cổ trắng như tuyết của Văn Điềm, đôi mắt trở nên sâu thẳm. Giọng trầm khàn: “Xoay người lại, tự mình đứng cho vững.”
Văn Điềm buộc phải xoay người, cổ áo bị kéo xuống. Cậu còn chưa kịp nói lời nào thì sau gáy đã bị cắn, dòng tin tức tố lạnh lẽo xộc thẳng vào trong.
Mắt Văn Điềm mở to, cổ họng phát ra tiếng nức nở rất nhỏ.
Tin tức tố của Alpha được phóng thích hoàn toàn, hương vị thông tuyết dày đặc bao trùm lấy Văn Điềm, từng chút một dẫn dắt hương ngọt của quả vải tỏa ra từ cổ cậu, dụ dỗ tất cả ra ngoài.
Văn Điềm có chút loạng choạng, Giang Cảnh đỡ lấy eo cậu, khiến cậu chỉ có thể chạm nhẹ mũi chân xuống đất, tay phải cố gắng chống lên tường để giữ thăng bằng.
Chẳng bao lâu sau, cậu thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt mờ mịt như phủ sương lệ. Giang Cảnh dù sao cũng đã quen chinh chiến nhiều năm, không kiểm soát được sức mạnh trên tay, để lại những vết hằn trên eo Văn Điềm, trông giống như đã bị cắn mạnh vào.
Đây là lần đầu tiên Văn Điềm tiếp xúc với tin tức tố mạnh mẽ đến vậy, vừa bị Giang Cảnh đánh dấu xong, cậu lập tức mất đi ý thức.
…
Văn Điềm sau một giấc ngủ dậy cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cậu đưa tay lên sờ đầu, vừa định xuống giường thì chợt nhận ra khung cảnh xung quanh hoàn toàn lạ lẫm - Căn phòng rộng rãi thoáng đãng này khác hẳn với căn phòng nhỏ bé cũ kỹ của cậu.
Khi những ký ức của tối qua trở lại, sắc mặt Văn Điềm lập tức tái nhợt. Cậu vội ngồi dậy, dùng ngón tay chạm vào gáy mình, nơi cơn đau truyền tới như một lời nhắc nhở rằng mọi chuyện tối qua đều đã thực sự xảy ra.
Văn Điềm kinh ngạc nhắm chặt mắt. Khuôn mặt vốn đã đỏ giờ càng đỏ bừng như máu dồn lên.
… Mình đã làm gì vậy?
Đầu tiên là gõ cửa một người xa lạ, rồi khi đối phương đề nghị giúp cậu liên hệ bác sĩ, cậu lại níu góc áo của người đó không cho đi, thậm chí còn cầu xin được đánh dấu tạm thời.
Văn Điềm nhảy dựng lên như một con thỏ, đầu cậu nóng bừng, ngập ngừng nắm lấy góc áo rồi nhanh chóng viết thông tin liên lạc của mình lên một tờ giấy vệ sinh, sau đó vội vã chạy ra khỏi biệt thự. Như thể chạy nhanh như vậy thì mọi chuyện sẽ không còn tồn tại.
Sáng nay cậu còn có một tiết học lý thuyết, mà giáo viên lại nổi tiếng nghiêm khắc, không thể nghỉ được.
Về đến nhà, Văn Điềm ôm lấy gối, tinh thần sa sút. Sau một hồi vật vã, cậu mới thay đồ và ra ngoài.
Cổng trường hôm nay đông đúc hơn bình thường, vì tân thượng tướng đến để thảo luận công việc với hiệu trưởng.
Từ xa, Văn Điềm đã nhìn thấy hai người. Một người tuổi tác đã cao, tóc bạc pha sương, dáng vẻ nghiêm nghị, môi mỏng và khuôn mặt uy quyền, đó là hiệu trưởng Trình Tranh của họ.
Người còn lại mặc quân phục màu xanh đậm, trên vai có dải lụa vàng, hoàn toàn không mang dáng vẻ kiêu căng của những người quyền quý. Vẻ đẹp của anh ta toát ra từ thần thái, không phải chỉ từ vẻ ngoài.
Không chỉ có Omega, thậm chí cả nhiều Alpha cũng đang vây quanh nhìn anh ta.
“Aaaaa! Sao không ai nói với tôi tân thượng tướng lại đẹp trai như vậy chứ! Chết dưới tay anh ta tôi cũng cam lòng!”
“Bớt nói linh tinh đi, anh ấy không phải kiểu dễ với ai cũng được đâu.”
Văn Điềm khẽ chớp hàng mi, chỉ cần nhìn thoáng qua là cậu đã nhận ra người đứng cạnh hiệu trưởng chính là người đàn ông đã giúp cậu đánh dấu tạm thời tối qua. Hóa ra, đó chính là tân thượng tướng.
Cậu hoảng hốt đến mức mặt đỏ bừng, liền xoay người định rời đi, nhưng đám đông quá chen chúc khiến cậu không thể thoát ra. Văn Điềm nhát gan, da mặt lại mỏng, chỉ ước mình có thể thu nhỏ như một con mèo cuộn tròn để không ai nhìn thấy.
Xung quanh thì ồn ào, nhưng giọng nói của hiệu trưởng Trình Tranh vang lên rõ ràng: “Mọi việc chuẩn bị sắp xong rồi, buổi lễ sẽ diễn ra như thường lệ trong hai ngày tới. Ngài bận thì chỉ cần xuất hiện một chút là được.”
“Về phần nhà thiết kế cơ giáp ban đầu, vì lý do cá nhân đã từ chức, hiện tại vị trí này vẫn chưa có ai thay thế. Bộ phận nhân sự đã đăng thông báo tuyển dụng, nhưng có lẽ chúng ta sẽ phải chờ thêm một thời gian nữa.”
Sắc mặt Giang Cảnh vẫn không thay đổi, chỉ đáp gọn: “Không cần gấp.”
Trình Tranh thầm thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Ngài không vội là tốt rồi. Chúng tôi sẽ nhanh chóng tìm người phù hợp.”
Văn Điềm lộ ra chút biểu cảm ngạc nhiên. Trước đây cũng từng có thượng tướng mới, nhưng cậu chưa bao giờ thấy ai như Giang Cảnh, đến cả hiệu trưởng Trình Tranh cũng phải cân nhắc từng lời khi nói chuyện.
Có vẻ như tân thượng tướng quả thực đúng như lời đồn, khiến ai nấy đều phải dè chừng.
Đôi mắt Văn Điềm ướt át, cậu khẽ cắn vào môi, đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình mà không hay biết vẻ ngoan ngoãn và vô tội ấy đã khiến mấy nam sinh xung quanh liên tục liếc nhìn.
Cậu cũng không nhận ra Giang Cảnh và hiệu trưởng đang đi về phía mình.
Đôi mắt xinh đẹp của Văn Điềm khẽ rủ xuống, cậu định ngẩng đầu lên thì đột nhiên va phải một lồng ngực rắn chắc.
"Đi đứng cẩn thận." Giang Cảnh liếc cậu một cái, đôi môi mỏng khẽ nhếch.
Văn Điềm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt ngập ngừng như muốn trách: Không phải chính anh là người đụng vào tôi sao?
Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Giang Cảnh, cậu không dám nói gì, chỉ lúng túng đáp: "À..."
Giang Cảnh chỉ nhìn lướt qua rồi thu hồi ánh mắt, trong khi Văn Điềm vẫn đứng im không dám nhúc nhích. Bất chợt, cậu nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên từ xa, như vọng qua một lớp màn dày, có phần méo mó:
[... Trông thật ngốc nghếch ]
Văn Điềm: “?”
Ai vừa nói vậy?
Văn Điềm theo hướng âm thanh vừa nghe nhìn quanh, nhưng đáng tiếc chỉ thấy dòng người tấp nập, giọng nói vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của cậu.
Không để cậu suy nghĩ thêm, thiết bị cá nhân của Văn Điềm bất ngờ sáng lên, hệ thống thông báo có một tin nhắn lạ từ người không rõ danh tính. Văn Điềm mở màn hình, khi đọc nội dung tin nhắn, đồng tử cậu lập tức co lại.
“Tối nay nếu không về nhà, tôi sẽ tự đến cổng trường tìm em. Em không muốn chuyện này xảy ra, đúng không?”
Văn Điềm nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức tái nhợt, không còn chút máu.
…
Tác giả có lời muốn nói:
“Vừa mới giúp xong liền trở mặt không nhận người, đúng là kiểu của Giang Cảnh mà (giơ ngón tay cái).”