Hắn thật sự rất tò mò, sao trên đời lại có người có thể chịu đựng được lâu đến vậy.
Văn Điềm chống hai tay lên mép thùng, cố gắng nâng eo lên, nhưng không thể nhấc mình ra được. Cậu thử đi thử lại vài lần nhưng vẫn không thành công, cuối cùng đành từ bỏ.
Cậu ngước mắt lên, liền thấy Thẩm Chi Tự đang chậm rãi tiến lại gần, vẻ mặt kỳ lạ, ánh mắt đầy u ám.
” Anh… Anh muốn làm gì…?”
Văn Điềm rụt người lại, đôi hàng mi dài không ngừng run rẩy. Cậu khó nhọc nuốt khan, lúc này mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Vì khu vực huấn luyện của học sinh ở rất xa, cho dù cậu có hét kêu cứu thì cũng không ai có thể nghe thấy.
Văn Điềm cảm thấy mình thật xui xẻo.
Cậu vốn không nên đồng ý đi cùng Thẩm Chi Tự đến đây, vì người này từ trước đến nay chưa từng có ý định tốt lành gì.
Văn Điềm căng thẳng, môi mím chặt, mồ hôi rịn ra trên trán, cánh môi cũng trở nên đỏ rực như nhuộm màu máu.
Nhìn thấy Thẩm Chi Tự đang tiến lại gần, Văn Điềm lập tức lên tiếng ngăn cản: “Đừng… đừng qua đây.”
Giọng nói của cậu run rẩy, nghe vô cùng đáng thương.
Thẩm Chi Tự cười nhạo: “ Tôi cũng không làm gì em, sao lại trưng ra vẻ sắp khóc như vậy?”
Thẩm Chi Tự ngồi xổm xuống bên cạnh thùng giấy, lòng bàn tay thô ráp nhẹ nhàng lướt qua tuyến thể của Văn Điềm. Cậu rụt cổ lại, cả cơ thể gầy yếu không ngừng run rẩy như không có chút sức lực nào.
Văn Điềm ngước đôi mắt ươn ướt lên, gồng mình nói: “Thẩm Chi Tự, nếu anh còn dám chạm vào tôi lần nữa, ngày mai tôi sẽ đi báo cáo anh cho mà xem!”
Nói xong, Văn Điềm cẩn thận quan sát biểu cảm của Thẩm Chi Tự, dù chỉ một chút do dự thôi cũng sẽ khiến cậu biết Thẩm Chi Tự thật sự e ngại chuyện cậu đi tố giác. Nhưng kết quả lại khiến cậu thất vọng.
Rõ ràng là lời uy hiếp, vậy mà người đàn ông trước mặt không những không sợ, ngược lại còn nở một nụ cười, như đang chế giễu sự ngốc nghếch của cậu.
“Vậy thì em cứ đi mà nói đi.”
Thẩm Chi Tự mạnh tay bóp cằm cậu, ép hai má mềm mại của cậu phồng lên, “Em thử xem có ai tin em không.”
Văn Điềm sững sờ, đôi mắt ướt át lại càng long lanh hơn. Thẩm Chi Tự nói không sai, nếu cậu đi tố cáo, không những chẳng ai tin, mà họ còn nghĩ cậu là kẻ bịa đặt, nói năng lộn xộn.
Vì trước mặt mọi người, Thẩm Chi Tự luôn tỏ ra ôn hòa, giả nhân giả nghĩa, chỉ có đối với cậu hắn mới dùng những lời lẽ ác ý.
Nghĩ đến đây, Văn Điềm cảm thấy tủi thân: “ Anh ghét tôi đến vậy sao?”
Thẩm Chi Tự khựng lại một chút, sau đó kỳ quái nhếch môi, giọng nói nhẹ nhàng: “Đương nhiên là không. Sao em lại nghĩ vậy? Tôi chỉ muốn em nghe lời thôi.”
Lời hắn nói thốt ra với giọng điệu u ám, như tiếng rắn độc bò trườn, khiến Văn Điềm không khỏi run rẩy. Thẩm Chi Tự nhận ra điều đó, nụ cười trên môi càng thêm sâu.
Văn Điềm cảm thấy đầu óc trống rỗng, ngập ngừng nói: “Tôi không muốn nghe lời anh…”
Nụ cười trên môi của Thẩm Chi Tự đột ngột biến mất.
Những ngón tay thô bạo của hắn vuốt ve gương mặt Văn Điềm, vốn định cho cậu một bài học, thì đột nhiên cánh cửa phát ra tiếng khoá vang bởi ai đó mở nó ra. Thẩm Chi Tự dừng lại, cảnh giác quay đầu nhìn, trên mặt hiện rõ sự bực bội vì bị quấy rầy.
— Có người tới.
Thẩm Chi Tự nghiến răng nói: “Không biết có nên khen em may mắn không.”
Hắn không sợ Văn Điềm vạch trần mình, vì trước đây chưa ai từng chứng kiến sự thật. Nhưng nếu lúc này có người nhìn thấy hắn đang làm gì, thì mọi hình ảnh tốt đẹp mà hắn đã dày công xây dựng trước mặt người khác sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Hắn chưa muốn thất bại vì chuyện này.
Dù có vẻ không cam lòng, nhưng Thẩm Chi Tự vẫn buông Văn Điềm ra. Hắn nhanh chóng mở cửa sổ, bước lên bậu cửa và nhảy ra ngoài. Cùng lúc đó, cánh cửa lớn được mở ra bởi người khác.
Đứng trước cửa là hai người đàn ông.
Một người mặc quân phục chỉnh tề, vai đeo huy chương, rõ ràng là một phó quan có chức vụ. Người còn lại mặc bộ huấn phục màu đen, đi ủng cao, dáng người cao lớn. Cổ áo của anh để lộ xương quai xanh và phần hàm dưới sắc nét. Trên mặt đeo mặt nạ bảo hộ, chỉ để lộ một đôi mắt nhạt màu, dưới ánh sáng yếu ớt có vẻ như ẩn chứa điều gì đó khó hiểu.
“Nghe thấy có tiếng động, không ngờ thật sự có người ở đây.”
Phó quan ngạc nhiên nhìn về phía Văn Điềm và hỏi: “Sao cậu lại ngồi trong thùng giấy và khoá trái cửa?”
Mặt Văn Điềm đỏ bừng, không biết giải thích thế nào cho hợp lý, bối rối đáp: “Là… ngoài ý muốn.”
Người đàn ông mặc đồ đen không nói gì, chỉ liếc nhanh về phía cửa sổ đang mở toang, sau đó chậm rãi dời ánh mắt về phía Văn Điềm ngồi trong thùng giấy. Sau vài giây im lặng, anh ta lạnh lùng lên tiếng: “Bùi Ân, băng dán.”
“Băng dán? Để làm gì?”
Mặc dù miệng hỏi, nhưng Bùi Ân đã nhanh chóng lấy băng dán từ thắt lưng ra. Anh thường phải thực hiện nhiệm vụ bất ngờ, nên việc mang theo băng dán và thuốc cầm máu là thói quen mỗi khi ra ngoài.
Người đàn ông nhận lấy băng dán và chai thuốc từ tay Bùi Ân, tiến về phía Văn Điềm. Một tay anh nắm lấy cổ tay Văn Điềm, tay kia đỡ lấy eo cậu, chỉ dùng một chút lực đã kéo cậu đứng dậy.
Chờ đến khi Văn Điềm đỏ mặt đi giày xong, Giang Cảnh nhàn nhạt ra lệnh: “Ngồi xuống.”
Văn Điềm ngẩn người, ngơ ngác đáp: “Dạ.”
Người đàn ông ngồi xổm xuống, cầm lấy bắp chân Văn Điềm. Khi nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt có chút ngạc nhiên của cậu, không hiểu sao anh lại lỡ nhéo một cái vào đùi cậu.
Cảm nhận được sự kháng cự từ Văn Điềm, người đàn ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tay càng siết chặt hơn: “Đừng lộn xộn.”
Văn Điềm lập tức không dám cử động. Cậu chăm chú nhìn Giang Cảnh mở chai thuốc, nhẹ nhàng rắc bột phấn lên cổ chân bầm tím, nơi đã rỉ máu. Sau đó, anh dùng băng dán xuống.
Không biết có phải là do tâm lý hay không, nhưng cậu cảm thấy cổ chân đau đớn đã đỡ đi rất nhiều.
Văn Điềm khẽ nói: “Cảm ơn ạ, tôi thấy khá hơn nhiều rồi.”
Giọng cậu mềm mại, nhẹ nhàng kéo dài âm cuối, như thể đang làm nũng. Người đàn ông nhíu mày nhưng không đáp lại.
Rõ ràng người ta mới là kẻ đã chiếm tiện nghi của mình, vậy mà cậu lại ngây ngốc cảm ơn.
Thật khó hiểu.
Bùi Ân sau khi cất lại chai thuốc vào thắt lưng, quay đầu nói với người đàn ông: “Thượng tướng, thời gian không còn nhiều, chúng ta phải đi thôi.”
Người đàn ông vẫn không có phản ứng gì. Còn Văn Điềm, nụ cười trên mặt lập tức biến mất. Cậu như bị sét đánh ngang tai, lắp bắp: “ Ngài… Ngài vừa gọi là gì? Thượng… thượng tướng?”
Bùi Ân gật đầu, không hiểu tình huống: “Đúng vậy, thượng tướng lần đầu tới đây, có lẽ cậu chưa gặp qua.”
Văn Điềm bàng hoàng, cả người đờ đẫn. Những lời đồn về vị thượng tướng tàn nhẫn, lạnh lùng vang vọng trong đầu cậu.
Người đàn ông trước mặt dần dần trùng khớp với hình ảnh thượng tướng độc ác trong những câu chuyện cậu đã nghe — kẻ đã từng hủy hoại dung nhan của một Omega.
Bùi Ân nhìn Văn Điềm với sắc mặt đầy lo lắng, không kiềm được mà hỏi: “Cậu sao vậy? Sắc mặt trông không tốt lắm.”
“Không sao đâu.”
Văn Điềm gần như sững lại vài giây trước khi phản ứng, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể nói: “Tôi, tôi phải đi rồi.”
Khi nói ra những lời này, cậu thậm chí không dám ngước mắt lên, chỉ cúi đầu, vội vàng bước qua bên cạnh người đàn ông, trông như đang chạy trốn.
Giang Cảnh đứng yên, nhìn theo bóng dáng Văn Điềm vội vã biến mất khỏi tầm mắt. Anh khẽ nhướng mí mắt, liếc nhìn Bùi Ân rồi hỏi: “Cậu thấy tôi đáng sợ lắm sao?”
Bùi Ân không hiểu được ý tứ của câu hỏi, gãi đầu rồi cẩn thận trả lời: “Không có đâu ạ.”
Anh giơ tay lên, những ngón tay thon dài chỉ về hướng mà Văn Điềm vừa rời đi, rồi khẽ nói: “Vậy tại sao, khi biết tôi là ai, em ấy lại chạy nhanh thế?”
Bùi Ân nghiêm túc suy đoán: “Có thể là do ngài quá anh tuấn, khiến cậu ấy không dám đối diện.”
Anh liếc nhìn Bùi Ân đầy lạnh lùng: “Nếu cậu còn nói bậy thêm một câu nữa, tôi sẽ phạt quét dọn nhà vệ sinh công cộng.”
Bùi Ân kêu lên một tiếng đầy thảm thiết: “Rõ ràng là ngài hỏi tôi trước mà!”
Vừa kêu chưa được vài giây, hắn lại đột nhiên im lặng, sắc mặt trở nên kỳ lạ khi ngửi thấy gì đó: “Khoan đã, thượng tướng, ngài có ngửi thấy không? Hình như có mùi tin tức tố của một Omega.”
__
Sau khi rời khỏi kho trữ vật, bước chân của Văn Điềm hơi lảo đảo, cố gắng trở về căn cứ. Căn cứ lúc này đang hứng những hạt mưa nhỏ, tinh mịn, biến khung cảnh trở nên mờ ảo như được phủ bởi một lớp sương trắng. Từng lọn tóc trước trán cậu nhanh chóng ướt đẫm, dính bệt lại vì mưa. Văn Điềm lẩm bẩm một cách yếu ớt: “…Không thoải mái chút nào.”
Cậu cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn, cơ thể như mất hết sức lực, chỉ nâng một ngón tay thôi cũng tốn rất nhiều cố gắng. Môi đỏ thắm của cậu khẽ hé mở, thở ra từng hơi nóng bỏng nhưng lại vô cùng yếu ớt, khuôn mặt bắt đầu hiện lên sắc hồng nhạt, gương mặt ửng đỏ vì hơi nóng.
Văn Điềm lặng lẽ suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mới hiểu ra lý do cho trạng thái bất thường này. Cậu có thể đã bị Thẩm Chi Tự làm cho bước vào giai đoạn “phát t.ình “ sớm hơn dự kiến.
Nhận ra điều đó, cậu cảm thấy vừa xấu hổ vừa bực bội, yếu ớt lầm bầm một câu mắng mỏ không mấy đe dọa. Văn Điềm cố gắng lắc đầu, nén đi cảm giác khó chịu, tiếp tục trở lại đội ngũ huấn luyện.
Thực chiến trong khóa huấn luyện còn nhiều hơn cậu tưởng tượng, lại không thiếu những lúc học viên không chịu tập luyện nghiêm túc. Mãi cho đến khi đồng hồ chỉ sắp 10 giờ tối, huấn luyện viên mới tuyên bố giải tán.
Lúc này, cơ thể Văn Điềm đã đầm đìa mồ hôi, mắt cá chân nhỏ nhắn của cậu trong đôi vớ trắng run lên bần bật, gần như không thể đứng vững nữa. Cậu biết rõ, mình cần phải dùng thuốc ức chế ngay lập tức.
Liếm nhẹ đôi môi phiếm hồng của mình, Văn Điềm bước về phía cửa hàng tiện lợi bên ngoài trường, lòng đầy hy vọng. Nhưng khi nhìn thấy bảng thông báo hết thuốc ức chế treo ở quầy hàng, sắc mặt cậu lập tức tối sầm lại.
“Mấy ngày nay, nhà máy hợp tác gặp trục trặc nên nhập hàng không đủ. Ngày mai cậu hãy đến sớm một chút nhé,” người bán hàng xin lỗi nói.
Văn Điềm yếu ớt gật đầu, đầu óc choáng váng, vành tai đỏ bừng nóng rực. Cảm giác như có một ngọn lửa bên trong đang thiêu đốt, ngay cả lông mi cũng ướt đẫm vì mưa và hơi ấm từ cơ thể. Cậu thực sự không biết phải làm gì tiếp theo. Nhà cách đây hơn một giờ đi đường, mà với tình trạng hiện tại, cậu không thể cầm cự lâu như vậy được.
Hơi thở ngày càng khó nhọc, Văn Điềm quyết định hướng về những căn biệt thự gần khu huấn luyện, nơi mà chỉ có những quan chức cấp cao mới ở. Ngày thường, cậu thậm chí không dám lại gần, nhưng giờ đây, không chút do dự, cậu tiến về phía đó với sự gấp gáp.
Tiếng chuông cửa vang lên khẽ khàng khi đầu ngón tay của Văn Điềm nhấn xuống. Sau khoảng năm phút, tiếng bước chân từ trong nhà vọng ra, khiến cậu càng thêm lo lắng. Cậu nuốt khan, lòng tự hỏi không biết ai sẽ mở cửa cho mình.
Cánh cửa mở ra, đứng trước mặt cậu là một người đàn ông cao lớn. Chiếc áo sơ mi trắng trên cơ thể rắn rỏi của anh càng làm tăng vẻ áp lực. Đôi mắt lạnh lùng, sâu thẳm, tựa như một con thú săn mồi đang quan sát con mồi của mình. Văn Điềm lập tức cảm nhận được sự khắc nghiệt trong ánh nhìn đó. Ngón tay của người đàn ông chạm vào khóa cửa, như thể định đóng cửa lại.
Cảm thấy tình hình ngày càng nghiêm trọng, Văn Điềm lo lắng tiến lên một bước nhỏ, đôi mắt mờ mịt của cậu ngước lên. Thanh âm của cậu mềm mại, nhẹ nhàng đến đáng thương, giọng nói run rẩy vang lên: “Anh, anh đừng đóng cửa…”
Cậu không biết người đàn ông này sẽ phản ứng ra sao, nhưng cậu đã không còn lựa chọn nào khác.