Tông Chính Tiêu quan sát Nhung Âm với vẻ trầm tĩnh, chỉ tay về phía dốc thoải và nói: “Đi lên.”
Nhung Âm không còn cách nào khác, phải tuân lệnh bò lên. Khi cậu vừa lên tới dốc, Tông Chính Tiêu khẽ ngửi không khí xung quanh, như thể đang kiểm tra mùi hương, sau đó hắn lại đưa tay ra hiệu: “Lên thêm chút nữa.”
Nhung Âm nghiến răng, dù lòng đầy phẫn nộ, nhưng vẫn phải tiếp tục dịch chuyển về phía trước.
“Được rồi.” Tông Chính Tiêu lộ ra vẻ hài lòng, trong khi tháo giày nằm lên giường, hắn nhìn Nhung Âm nói: “Từ nay về sau, ngươi sẽ ngủ ở đây.”
Nhung Âm nghe vậy, suýt chút nữa bật ra câu: “Ta không cần!”
Cậu khó chịu, không phải vì chỗ này không thích hợp để ngủ. Ngược lại, theo trí nhớ của nguyên chủ, giao nhân thường hay tụ tập ở các vịnh, nằm trên tảng đá để nghỉ ngơi. Giao nhân khác với con người, họ không cần giường êm ái, chăn mềm hay gối đầu. Bất cứ nơi nào có nước, có chỗ nằm, đều có thể trở thành giường của họ.
Nằm trên dốc thoải này, đuôi vừa vặn có thể thả vào trong nước, thật sự là rất phù hợp để ngủ.
Nhưng điều khiến Nhung Âm không vui là việc ban ngày đã bị tên hoàng đế hư hỏng này trêu đùa, ban đêm còn phải ngủ cùng hắn trong một không gian chật hẹp.Ủa là sao? Chẳng lẽ cậu phải “bồi chơi, bồi ăn, bồi ngủ” sao? Cậu không đồng ý!
Nhung Âm nghĩ thầm: “Ngủ cùng hắn, ta nhất định sẽ gặp ác mộng!”
Tông Chính Tiêu nhìn thấy vẻ mặt bực bội của Nhung Âm, liền tỏ ra rất hiểu chuyện nói: “Không muốn à? Ngươi cũng có thể chọn chỗ khác.”
Nghe vậy, Nhung Âm ban đầu cảm thấy vui mừng, nhưng sau đó lại cẩn thận ngẫm lại lời nói của Tông Chính Tiêu, cảm giác có gì đó không ổn. Hoàng đế hư hỏng này liệu có phải lại định trêu chọc cậu nữa không?
Quả nhiên, trong ánh mắt cảnh giác của Nhung Âm, Tông Chính Tiêu không biết từ đâu lấy ra một thanh chủy thủ. Mũi dao sắc bén nhắm thẳng vào Nhung Âm và hỏi: “Ngươi muốn chọn cái này không?”
Nhung Âm: “…”
Trong đầu Nhung Âm chỉ có một ý nghĩ: “Đúng là lần này mình sẽ gặp ác mộng thật rồi.”
Thấy Nhung Âm không có động tĩnh, Tông Chính Tiêu làm động tác hạ chủy thủ xuống và ra lệnh: “Nằm xuống.”
Nhung Âm cảm thấy vô cùng nhục nhã. Hắn nghĩ, “Này chẳng khác gì thuần hóa thú cưng cả!”
Chưa bao giờ bị người khác làm nhục như thế, Nhung Âm nổi giận. Cậu làm vẻ mặt hung ác, bàn tay đưa lên một cách quyết đoán… rồi nằm xuống. Gối đầu lên cánh tay, Nhung Âm cố gắng trấn an bản thân: “Một con cá thông minh phải biết xem xét thời thế. Hôm nay nhẫn nhục, ngày sau mới có thể báo thù!”
Nghe thấy những suy nghĩ tự an ủi mình của Nhung Âm, Tông Chính Tiêu không nhịn được mà nhếch khóe môi. Tiểu giao nhân này, thật sự là một kẻ kỳ quặc.
…
Bóng đêm dần buông xuống, mọi thứ đều trở nên im lặng. Nhung Âm nhắm mắt, lắng nghe tiếng thở đều đặn và kéo dài của Tông Chính Tiêu, có vẻ như hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Nhung Âm thấy khó hiểu. Lúc ăn tối, hoàng đế hư hỏng này còn ngủ gật nửa canh giờ, bây giờ lại nhanh chóng ngủ ngon lành thế này. Giấc ngủ của hắn rõ ràng rất tốt, vậy sao vẫn có quầng thâm dưới mắt như gấu trúc?
Chẳng lẽ trước đó hắn bị bắt phải thức đêm tăng ca liên tục?
Nếu điều này là thật thì tốt quá, loại người vô lại như hắn, phải khiến hắn chịu chút đau khổ mới được.
Nhung Âm thầm lẩm bẩm trong lòng, ban đầu nghĩ rằng đổi sang hoàn cảnh mới chắc sẽ phải mất thời gian lâu lắm mới ngủ được, nhưng không ngờ chỗ sườn dốc này lại có độ cong vừa vặn, rất phù hợp với hình thể, tạo cảm giác thoải mái. Cậu nằm xuống, vừa mắng thầm tên hoàng đế, ý thức dần dần mơ màng.
Đến sáng hôm sau, khi ánh nắng tràn ngập, cậu mới bị cơn đói đánh thức, chầm chậm mở mắt.
Ngồi dậy nhìn quanh, trên giường đã không còn ai, ngoài trời nắng đã lên cao. Có lẽ hoàng đế hư đốn kia đã lên triều từ lâu.
“Ọt~” Bụng cậu bắt đầu biểu tình, kêu lên ầm ĩ.
Nhung Âm ngó quanh, chẳng thấy chút đồ ăn nào, mà người cũng chẳng thấy bóng dáng.
Chẳng lẽ mình phải tự đi kiếm ăn?
Cũng không phải là không thể.
Khi còn nhỏ sống ở cô nhi viện, cậu thường ăn không đủ no, thậm chí từng nhai cả cỏ dại trong sân. Sau khi lớn lên, cũng quen với việc tự lực cánh sinh. Có tay, có chân… không, có tay và đuôi nữa, sao có thể để mình chết đói được chứ?
Nhung Âm bò ra hồ nước, điều chỉnh lại tư thế để thích ứng với việc di chuyển trên đất bằng đuôi cá, rồi hùng dũng, oai phong tiến về phía cửa chính.
Ai ngờ mới đi được nửa đường, cửa lớn đột nhiên mở ra. Tông Chính Tiêu trong bộ huyền y sải bước vào, theo sau là mấy cung nhân mang đồ ăn, đụng ngay phải Nhung Âm đang hớn hở.
Cả hai người mắt chạm mắt, bầu không khí nhất thời trở nên có chút lúng túng.
Tông Chính Tiêu nhìn Nhung Âm, ánh mắt trầm xuống: “Ngươi đang làm gì vậy…?”
Tông Chính Tiêu còn chưa kịp nói hết câu, Nhung Âm đã quay đầu chạy ngay, tốc độ nhanh như chớp, vọt thẳng xuống nước.
Tông Chính Tiêu không đuổi theo, chỉ chậm rãi tản bộ đến bên bờ ao, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Các cung nhân thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như chẳng thấy gì, lẳng lặng đặt thức ăn lên bàn rồi lui ra đứng một góc.
Nhung Âm giấu mình trong nước, tim đập loạn nhịp. Phải mất một lúc lâu cậu mới nhận ra, tại sao mình lại phải bỏ chạy?
Cậu nghĩ: “Ta chỉ đói bụng nên đi tìm đồ ăn, có làm gì xấu đâu? Vậy sao khi thấy hoàng đế xấu lại chột dạ?”
Suy nghĩ kỹ một chút, Nhung Âm cảm thấy có lẽ do ánh mắt của hoàng đế quá dữ dằn. Trước đây cậu đã quen bị hắn uy hiếp, đến mức hình thành phản xạ có điều kiện. Chỉ cần thấy sắc mặt không đúng là bản năng liền muốn chạy trốn.
Suy cho cùng, chuyện này không phải lỗi của mình, đều là do hoàng đế xấu kia mà ra.
Nghĩ đến đây, Nhung Âm bỗng chốc tự tin trở lại. Cậu trồi lên mặt nước, thấy Tông Chính Tiêu vẫn đứng cạnh bể tắm, ánh mắt nghiêm túc nhưng sắc mặt lại hòa nhã nhìn cậu.
Nhung Âm dụi dụi mắt, nghĩ rằng mình chắc nhìn nhầm rồi. Tốc độ thay đổi sắc mặt của hư hoàng đế cũng nhanh quá đi! Hơn nữa, biểu cảm này trông thật kỳ lạ.
Nhung Âm nghĩ: “Đây chẳng phải là kiểu ‘cười mà như không cười’ trong truyền thuyết sao?”
Cậu từ từ lùi lại, nghĩ rằng sự khác thường này chắc chắn có điều gì ẩn giấu. Ai mà biết được trong bụng hắn ta đang toan tính bao nhiêu trò xấu xa!
Thực ra, lần này Nhung Âm đã hiểu lầm Tông Chính Tiêu. Sắc mặt vừa rồi của Tông Chính Tiêu chỉ đơn giản là do tâm trạng hắn tốt. Lúc đầu, thấy Nhung Âm, Tông Chính Tiêu đen mặt vì tưởng rằng cậu muốn nhân lúc mình vắng mặt để trốn đi. Nhưng sau khi nghe thấy suy nghĩ của Nhung Âm, Tông Chính Tiêu mới nhận ra mình đã trách lầm tiểu giao nhân.
Có được năng lực này quả là tuyệt vời, những chuyện hiểu lầm như vậy hoàn toàn không thể tồn tại.
Thấy Nhung Âm không tin tưởng mình, Tông Chính Tiêu cũng không ép, chỉ xoay người đi về phía bàn, ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa dưới sự hầu hạ của cung nhân.
Nhung Âm trốn ở góc phòng, lo lắng hồi lâu, nhưng kết cục là điều cậu lo sợ – bị Tông Chính Tiêu bắt nạt – lại chẳng hề xảy ra. Tông Chính Tiêu thậm chí còn không liếc cậu lấy một cái.
Nhung Âm còn đang tự hỏi liệu đây có phải là kế hoạch mới của Tông Chính Tiêu hay không, thì bụng lại kêu lên lần nữa. Mùi thơm của đồ ăn thoang thoảng trong không khí khiến Nhung Âm không thể kìm được mà nuốt nước miếng.
Nhưng trước đó cậu còn trốn tránh hư hoàng đế, giờ lại dán tới, có vẻ không hợp lý chút nào.
Nhung Âm nhìn Tông Chính Tiêu, vừa xoa bụng vừa rối rắm trong lòng đến mức muốn phát điên.
Đúng lúc này, tiếng của Tông Chính Tiêu vang lên: “Lại đây ăn cơm.”
Nhung Âm nghĩ mình chắc nghe nhầm, lập tức quay đi. Nhưng không, Tông Chính Tiêu thật sự đang nói với cậu.
Tông Chính Tiêu đưa một cái mâm cho Nhung Âm xem: “Ngươi thích ăn cá, nên ta đã bảo người chuẩn bị cho ngươi.”
Không chút do dự, Nhung Âm lập tức ném đuôi cá ra bơi đến.
Cậu nghĩ: “Người ta mời mình ăn cơm, không đáp lại thì thật là không lịch sự.”
Tông Chính Tiêu lại mỉm cười nhìn Nhung Âm, vỗ vỗ bên cạnh mình: “Đến đây nào.”
Nghe lời, Nhung Âm gập đuôi và ngồi xuống bên cạnh Tông Chính Tiêu. Hắn cũng không ngại nước từ người Nhung Âm làm ướt quần áo của mình, chỉ đưa một đĩa cá sống cắt lát đến trước mặt cậu.
Đồ ăn cho Nhung Âm do Tứ Hỉ chuẩn bị. Khi biết Tông Chính Tiêu muốn cùng Nhung Âm dùng bữa, ông cảm thấy việc giao nhân gặm cá sống trước mặt hoàng đế thật sự quá thô lỗ, nên đã để Ngự Thiện Phòng cắt cá thành lát mỏng.
Nhung Âm không bận tâm cá là loại gì hay hình dạng ra sao, vì đói quá nên cậu đưa tay định nhặt miếng cá lên và nhét thẳng vào miệng. Dù gì thì giao nhân cũng không sử dụng dụng cụ ăn uống của con người, nếu cậu chủ động dùng thì lại dễ bị lộ.
“Cạch!” Mu bàn tay của Nhung Âm bị ai đó gõ nhẹ bằng đũa.
Người đánh chỉ muốn ngăn cậu lại, không hề dùng sức, vì vậy Nhung Âm cũng không thấy đau.
Nhung Âm rụt tay lại, quay sang nhìn Tông Chính Tiêu, dùng ánh mắt hỏi hắn: Làm gì vậy?
Tông Chính Tiêu đưa cho cậu một đôi đũa sạch: “Dùng cái này.”
Tông Chính Tiêu không chờ Nhung Âm phản ứng, đã nhét đôi đũa vào tay cậu, sau đó tự mình cầm một đôi đũa khác làm mẫu.
“Như thế này.” Tông Chính Tiêu gắp thức ăn lên cho vào miệng.
Nhung Âm hiểu, hắn muốn dạy mình cách dùng đũa để ăn cơm.
Nhưng tay của giao nhân khác với tay của con người, giữa các ngón tay của giao nhân có một lớp màng mỏng trong suốt, hạn chế sự linh hoạt của ngón tay. Cấu trúc sinh lý này khiến họ không thích hợp dùng đũa để gắp thức ăn.
Nhung Âm thẳng thắn đưa tay về phía trước mặt Tông Chính Tiêu, ý tứ rõ ràng.
Hoàng đế không phải rất thông minh sao? Sao bây giờ lại ngốc thế này?
Tông Chính Tiêu thấy vậy thì nhíu mày, sau một lúc lâu vẫn im lặng, trông có vẻ hơi khó xử.
Nhung Âm nghĩ hắn đã nhận ra rằng một giao nhân dùng đũa để ăn cơm là điều không thể, liền định tiếp tục dùng tay để vớt miếng cá, nhưng kết quả Tông Chính Tiêu lại lấy dĩa cá đi mất.
Nhung Âm: “?”