Cuộc Sống Như Về Hưu Của Tôi

Chương 1


5 ngày


“Cốc cốc cốc cốc” tiếng gỏ mõ cứ văng vẳng bên tai, một bóng dáng thiếu nữ duyên dáng đang ngồi thiền tụng kinh gỏ mõ. Một làn váy trắng tôn lên thân hình mình hạt sương mai, tràn bên ngoài bằng chiếc khăn vải voan mỏng cho ta cảm giác thanh tịnh, yên ả mà không một ai dám làm phiền.

Thiếu nữ ấy là Giai Ý, Giai Ý của con gái của ba mẹ xinh đẹp, đức hạnh, thuần mỹ, nhu hòa. Ba mẹ cô mong muốn cô là một người xinh đẹp, có đức có tài. Và đúng với cái tên, mắt ngọc mày ngài, mũi cao thẳng, gương mặt cô mỗi một bộ phận đều nhu hoà. Nhưng khi chúng ghép lại với nhau thì rất đẹp. Có lẽ danh từ chu thần phấn diện là để dành nói về Giai Ý cô.

Có lẽ cô là một người lập dị nhất trong dòng họ nhà Vu, nói đến nhà họ Vu thì họ ở vùng quê. Nơi mà nổi tiếng với những hải sản biển: tôm, cua, cá… là nơi mà bạt ngàn rừng chàm rừng đướt hàng hà xa số được ví như một vạn lý trường thành. Từ thời xa xưa lấy lúa nước cây lương thực, đặt nông nghiệp lên hàng đầu, sau này do thích nghi với điều kiện và khí hậu lại được địa hình ưu ái giáp biển nên chuyển sang làm thủy sản nuôi tôm. Trong có có nhà họ Vu của cô, trước nay là vậy, lớp trẻ ai cũng muốn đi học muốn mình thoát khỏi vùng quê nghèo lạc hậu. 

Có câu nói “Mẹ còng lưng cho tôi đứng thẳng mẹ bấu víu vào đất quê nhà cho tôi đi xa; Con đi mơ mộng trên trời, Để cha cuốc đất một đời chưa xong!”. Lớp trai trẻ đi học, đi làm ăn xa…Những vị lớn tuổi thì lưu luyến nơi quê cha đất Tổ, bám mình làm lụng nuôi con cháu một đời.

Giai Ý cũng trong số lớp trẻ ấy, xa quê từ lúc 18 tuổi đến giờ đã được 3 năm hơn. Nơi cô ở là S tỉnh cách quê nhà gần 300km, bôn ba lam lũ là thế nhưng mà cô không phải tay trắng chả có gì.

Hơn ba năm, cô đã mua một ngôi nhà ở gần ngoại ô tỉnh S, căn nhà lúc mua tuy cũ nát nhưng cô đã tu sữa thành một căn nhà với sân vườn trồng hoa giấy, hoa ban…bên trong xây lại rất chắc chắn, bên ngoài dùng tre nứa, các loại cây thuộc họ tre, cây tre nứa có thành thân mỏng để làm các đồ gia dụng như ghế, bàn, giàn hoa…

Với một ngôi nhà hai tầng xen kẽ kiến trúc hiện đại với thiên nhiên cây cỏ, vừa mát mẻ vừa dịu êm, và với một ngôi nhà mà phía sau là một rừng trúc xanh xô nhau xào xạc lá, dựa lưng vào núi. Phía trước mặt là toà thành phố S nhộn nhịp sầm uất với những ánh đèn màu, xe cộ nói đuôi nhau. Ngôi nhà nhỏ của cô nằm giữa hai ranh giới thế đấy. Rất tốt!

Hôm nay bước vào ngày Sương Giáng năm 2024, Giai Ý lại ngồi ngơ ngẩn trước cửa sộ ngắm nhìn thành S lúc sáng sớm. Bạn hỏi tại sao “lại” ư? Vì đã 3 tháng rồi hành động này đã lặp đi lặp lại 3 tháng.

Từ lúc Tiểu thử tức là đầu tháng 7 đến nay gần cuối tháng 9, mấy ngày nữa thôi là chào đón tháng 10. Mà cô, Vu Giai Ý vẫn chưa tìm được việc làm, sau khi mua căn nhà nhỏ nó đã lấy đi hơn gần hết số tiền trong tài khoản của cô rồi. 

Đang ngồi thiền tụng kinh buổi sáng, lúc này chim chốc trong trừng trúc líu lo, trúc đùa thân nhau xào xạc, không khí buổi sáng trong lành, cô thì “ cốc cốc cốc cốc cốc………”

“ Tiểu Ý ơi, con có nhà không?” Người nói là thím Trương, tên đầy đủ Trương Ngọc Liên là người cô thuê để dọn dẹp nhà và nấu ăn, thím ấy chỉ làm sáng đến chiều lại về.

Cô  buông mỏ ra, chợt sựng lại vài giây suy nghĩ, cô đang cân nhắc xem có thuê thím nữa không, không phải do thím mà do cô đã gần cạn túi tiền rồi. Thuê nữa thì sợ chả có tiền trả, thế thì xấu hổ lắm!

Cô đứng dậy đi tới phía cửa sổ nói vọng xuống :“Thím Trương ạ, con có nhà.”

Cô mặc một bộ mã diện màu trắng kiểu Trung. Phần trên là áo dài tay có dây buộc bên hông vạt áo dài tận mông, cổ áo có hình chữ V lộ ra xương quai xanh tinh tế, mặc vào thì vừa vặn, tránh được gió lại không cần khoác áo ngoài. Phía dưới là váy dài tới mắt cá chân từng bước đi khẽ lay đuôi váy tạo nên từng gợn sóng. Giai Ý bước lại bàn trang điểm lấy một chuỗi Phật tràng đeo vào cổ, cầm một sợi đai eo chuỗi dài có tua tủa thắt vào vòng eo thon nhỏ, bước xuống nhà lại thuận miệng nói: “ Thím Trương, thím sáng nay trước nấu cho con ít cháo ăn với sườn kho đi ạ. Rồi hãy làm mấy việc khác, con đi gian nhà tre bên hông rừng trúc, có gì thím cứ để ở bếp tí con vào ăn.”

Lúc cô bước xuống nhà đi ra gian nhà tre không quên tiện tay mang theo đồ gõ mỏ ở bàn trong phòng khách.

Đúng vậy, nhà cô có tổng cộng 4 đồ gõ mỏ, một cái ở phòng ngủ, trước sân nhà còn một cây hoa giấy, phía dưới có bộ bàn ghế mây và mái hiên che ra chỗ đó đặt một bộ bàn trà, một bộ bàn cờ và một bộ gỏ mõ.

Phía sau nhà, nơi mà trời chiều ngã màu hoàng hôn, nơi đây ngắm được trọn vẹn cảnh núi non và mặt trời lặn. Ở đây cũng có một gian nhà nhỏ xây như một cái đình, đặt một cái bàn thấp và gối ngồi thêu hoa, ngồi thì trực tiếp ngồi xuống gối chứ không có ghế. Trên bàn đó nằm lẳng lặng một bộ gỏ mõ. Còn một bộ là đặt ở bàn trong phòng khách mà lúc nảy Giai Ý đã mang ra gian nhà tre.

Lúc này phía bên nhà tre vang lên tiếng “ cốc cốc cốc cốc” làm hoảng mấy chú chim non gần đó bay đi chừa lại những cọng lông chim.

Còn thím Trương trong bếp nấu ăn thì…

[…]

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play