Đại đội trưởng đã mở miệng, ngày mai lại có thể nghỉ ngơi một ngày, Dung Hiểu Hiểu vui vẻ cười híp mắt.

Hôm nay thực sự là một ngày tốt lành.

Nhận thân không nói, chuyện nhà ở cũng được giải quyết.

Lúc trước bà Dung không muốn cho thuê phòng, hiện tại hận không thể để Hiểu Hiểu trực tiếp ở lại: "Gian phòng kia trước kia chính là của ba cháu, hiện tại giao cho cháu, cô còn có cái gì lo lắng, hôm nay cứ ở lại luôn đi.”

Dung Hiểu Hiểu còn chưa mở miệng, La Kiến Lâm đã nói trước: "Phòng kia lâu ngày không có người ở, dù sao cũng phải thu dọn trước, thanh niên tri thức Dung trở về thu dọn hành lý trước, chờ ngày mai từ trấn trở về lại chuyển cũng không muộn.”

Dung Hiểu Hiểu nắm tay bà Dung, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, cháu mang theo không ít hành lý tới đây, đợi lát nữa trở về còn phải thu thập một chút, chậm một ngày cũng không sao.”

"Được được." Bà Dung liên tục gật đầu.

Định chờ sau khi mọi người rời đi sẽ cùng Sửu Ngưu quét dọn phòng bên trái.

Ngày thường thỉnh thoảng sẽ quét dọn, nhưng trước khi ở phải thu dọn thêm một chút mới được.

Hai cô cháu nói chuyện rất nhiều.

Bà Dung đặc biệt cảm thấy hứng thú với chuyện của em trai mình, liên tục hỏi rất nhiều, bà hỏi cái gì Dung Hiểu Hiểu sẽ trả lời cái đó.

Có một số câu hỏi cô không thể trả lời.

Nhưng nơi này không ai hiểu Dung Thủy Căn hơn cô, thoáng nhầm chút cũng sẽ không có người bắt lỗi.

Cũng không biết có phải do quá mừng rỡ hay không, chưa đến đêm tinh thần bà Dung đã có chút mệt mỏi, Dung Hiểu Hiểu đỡ bà vào phòng nghỉ ngơi, đến khi bà ngủ mới ra khỏi phòng.

Chờ đến khi cô đi ra, người bên ngoài đã tản đi.

Người xem náo nhiệt lúc nãy chưa xong công còn phải bổ sung.

Tất cả sẽ đều xuống ruộng.

Sửu Ngưu cầm chổi quét sân.

Một đám người tới, cũng không biết ai vứt hạt dưa, vỏ hạt dưa ném đầy đất.

Quét quét một hồi, trước mặt đã có thêm một người.

Hắn ngẩng đầu sững sờ nhìn đối phương, thật lâu không mở miệng.

Bởi vì hắn không biết nên tiếp tục gọi chị thanh niên tri thức, hay là cô họ.

Dung Hiểu Hiểu cúi người xuống, nắm nắm tay duỗi ra trước mặt thằng bé.

Sửu Ngưu nhìn chằm chằm nắm đấm vươn ra trước mặt mình, không khỏi hơi nghiêng đầu, rất hiếu kỳ đây là có ý gì.

Dung Hiểu Hiểu cũng không mở miệng, nắm tay giật hai cái ra hiệu.

Sửu Ngưu do dự, thử giơ tay lên, cũng duỗi nắm đấm chạm tới.

Nắm tay nhẹ nhàng kề vào nắm tay, làm cho Sửu Ngưu không khỏi nhếch khóe miệng.

Hắn còn muốn đụng vào, lại không nghĩ tới nắm tay của đối phương dời đi, gõ phía trên nắm tay của hắn, sau đó mở lòng bàn tay ra.

Sửu Ngưu chỉ nhìn thấy có thứ gì đó từ lòng bàn tay cô rơi ra, hắn theo bản năng mở tay ra đón, chờ đến khi thấy rõ thứ rơi vào trong lòng bàn tay, hai mắt sáng lên: "Oa là kẹo!"

Nhưng lập tức lại không dám nhận.

Trước kia khi ba còn sống, hắn đã từng ăn kẹo, đặc biệt ngọt ngào đặc biệt trân quý.

Kẹo rất đắt tiền, thằng bé không dám nhận.

Dung Hiểu Hiểu cười khẽ, ra hiệu cho thằng bé cầm: "Đây là lễ gặp mặt của cô họ cho cháu.”

Nói xong, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Cô là cô họ Dung Hiểu Hiểu của cháu, về sau chỉ giáo nhiều hơn.”

Sửu Ngưu cầm một nắm kẹo, đứng thẳng người giòn thanh trả lời: "Cô họ, cháu là Dung Dư An."

Dung Hiểu Hiểu vừa nghe: "Cái tên rất dễ nghe.”

Nhũ danh sẽ không đánh giá, đại danh lại rất dễ nghe.

Sửu Ngưu có vẻ có chút kiêu ngạo: "Là ba đặt tên, bà nội nói ba đặc biệt chạy đến thị trấn nhờ giáo viên trường giúp đỡ.”

Nói xong lại có chút mất mát.

Đại danh của hắn dễ nghe, đáng tiếc mọi người đều chỉ gọi hắn bằng nhũ danh.

Nhưng, nhũ danh là bà nội lấy, bà nội nói lấy cái tên này, là hy vọng hắn khỏe mạnh như trâu.

Thằng bé đặc biệt thích còn bò vàng già trong đội, vì vậy nó cũng thích nhũ danh của mình.

Có chút chần chờ một chút, hắn ngẩng đầu nói: "Cô họ, sau này cháu cắt cỏ heo cho cô sẽ không thu tiền, nhưng của mấy đứa Hổ Oa Tử vẫn phải thu, cháu sẽ nhìn chằm chằm để bọn nó làm tốt.”

Thanh niên tri thức Dung là cô họ của hắn, khẳng định không thể thu tiền.

"Vậy không cần." Dung Hiểu Hiểu nói: "Nên thu vẫn phải thu, người bỏ tiền cũng không phải cô, cháu cứ yên tâm cầm.”

Lại nói tiếp, trước khi trở về nhà thanh niên tri thức cô còn phải đi chuồng heo một chuyến.

Ngày mai không làm việc, nhưng chuồng heo phải có người.

Tiêu Cảng phải vất vả cho heo ăn và dọn dẹp chuồng heo.

Vừa vặn chuồng heo cùng đường trở về nhà thanh niên tri thức, Dung Hiểu Hiểu đến nơi, Tiêu Cảng đang tựa vào góc tường gặm thịt khô: "Cô cuối cùng cũng trở về, mau nói một lời, cô thật sự là cô của Sửu Ngưu."

Nhìn xem, lúc này mới bao lâu ngay cả hắn cũng biết.

Tiêu Cảng muốn đi góp vui cũng rất đơn giản.

Người của đại đội cũng vui vẻ phản ứng với hắn, ai bảo hắn luôn có thứ gì đó trong túi chứ.

Thỉnh thoảng đưa hạt dưa, lại có đậu phộng, không ít người vui vẻ cùng hắn nói chuyện tin đồn.

Đương nhiên, hắn có hào phóng đến đâu cũng không nỡ cho thịt khô.

Thứ này ăn một chút sẽ ít hơn một chút, trong nhà cũng không biết khi nào mới gửi tiếp, đương nhiên phải tiết kiệm.

Dung Hiểu Hiểu nói: "Là cô họ.”

Tiêu Cảng không thèm để ý phất phất tay: "Không có gì khác biệt.”

Hắn tiến lại gần: "Nếu như vậy có phải cô cũng có thể tính là một nửa người của đại đội hay không?"

Điều sợ nhất trước khi về nông thôn là gì.

Có rất nhiều điều, nhưng một trong số đó là sợ bị bài ngoại.

Đại đội bọn họ cũng không tính là nghiêm trọng, đại đội La Trang cùng công xã bài ngoại đặc biệt nghiêm trọng, chỗ ở của thanh niên tri thức đại đội bọn họ còn không tốt bằng chuồng heo, phân phối cho thanh niên tri thức loại công việc bẩn nhất mệt mỏi nhất.

Nếu không phải do công xã quản lý, thanh niên tri thức đại đội La Trang thật sự không sống nổi.

So ra, đại đội Hồng Sơn bọn họ tốt hơn rất nhiều.

Nhưng cũng không phải là có thể dễ dàng dung hợp vào.

Nếu ở một thời gian ngắn thì thôi, nhưng ai biết ngày nào tháng nào mới có thể trở về, không dung nhập vào đại đội này, chẳng lẽ mấy năm tới hoặc là mười mấy năm đều phong bế mình ở trong một cái vòng tròn nhỏ

Sớm hay muộn cũng nghẹn chết.

"Coi như là người nửa đại đội đi." Dung Hiểu Hiểu nói.

Sở dĩ chọn xã Lục Thạch là vì đại đội Hồng Sơn của xã Lục Thạch từng là quê hương của Dung Thủy Căn, cũng nghĩ đến việc cô đến đây có thể được người thân và bạn bè trước kia của ba nâng đỡ.

"Thật tốt." Tiêu Cảng hâm mộ.

Dung Hiểu Hiểu: “Đúng rồi, ngày mai tôi phải đi trấn, công việc nơi này sẽ giao cho anh.”

Tiêu Cảng trợn tròn mắt: "Ah, ngày mai chỉ có một mình tôi, tôi không biết cho heo ăn.”

Dung Hiểu Hiểu nói: "Ngày mai Hổ Oa Tử sẽ đưa cỏ heo cho anh, anh tay chân chịu khó một chút thì nấu chín rồi cho chúng ăn, anh muốn lười biếng thì băm nhỏ rồi trực tiếp cho ăn cũng được.”

"Đơn giản như vậy."

Dung Hiểu Hiểu gật đầu: "Đơn giản như vậy, nếu chúng ị thì nhớ dọn dẹp, sau đó cũng không có chuyện gì khác.”

Nói một cách đơn giản, chỉ có hai bước.

Cho ăn và làm sạch, thực sự quá đơn giản.

Đơn giản đến nỗi Tiêu Cảng có chút bất an: "Chúng ta cho heo ăn như vậy có được không? Đừng đến lúc sắp giết mổ còn rớt cân.”

"Không." Dung Hiểu Hiểu nói: "Việc này còn phải làm một ít chuẩn bị, qua vài ngày nữa anh sẽ biết.”

"Vậy được." Tiêu Cảng gật đầu.

Dù sao hắn cũng hạ quyết tâm, nếu thật sự xảy ra chuyện, trách nhiệm hắn khẳng định không gánh, nhưng hắn có thể bỏ tiền ra.

Tuy nhiên vẫn tò mò nói: "Làm sao cô biết nhiều như vậy?"

Có tò mò, cũng cũng có chút bội phục.

Luôn cảm thấy thanh niên tri thức Dung hiểu biết nhiều hơn bọn họ.

Dung Hiểu Hiểu suy nghĩ một chút: "Có lẽ bởi vì đã đọc đủ loại sách.”

Cô đọc rất nhiều loại sách.

Bất kể là tiểu thuyết cổ đại hay hiện đại hay niên đại, đọc hàng ngàn bộ cũng có mấy trăm bộ điền văn trong nội dung có phương pháp nuôi heo.

Cứ thử một phương pháp không được thì thử cái tiếp theo.

Tiêu Cảng khâm phục: "Cô thật lợi hại"

Thì ra đồng bọn nuôi heo của hắn lợi hại như vậy, lúc đọc sách nhất định đứng đầu nha.

Sau khi dặn dò xong, Dung Hiểu Hiểu chào rồi trở về nhà thanh niên tri thức trước.

Có không ít thứ phải thu dọn một chút, may mắn có một cái túi lớn còn chưa mở ra, bằng không khối lượng công việc càng nhiều.

Trên đường trở về, Dung Hiểu Hiểu đang sắp xếp lại.

Vấn đề nhà ở đã được giải quyết.

Công việc nhẹ nhõm cũng đã có được.

Chờ chuyển nhà cùng cô hai ở chung, cô có thể sống những ngày thanh nhàn, còn có thể với tư cách người nửa đại đội đi hết nhà này đến nhà khác nghe một ít bát quái thú vị, góp thêm một ít náo nhiệt.

Sau đó dựa vào không gian, cải thiện bữa ăn và hoàn cảnh sống của mình.

Cơm áo gạo tiền, ăn uống vui chơi đã suy nghĩ chu toàn, quả thực hoàn mỹ.

"Thanh niên tri thức Dung." Bạch Mạn từ một sườn núi đi xuống: "Thật trùng hợp, cô cũng là trở về nhà thanh niên tri thức sao? Chúng ta cùng đi thôi.”

Dung Hiểu Hiểu ngước mắt lên, cười cười với cô ta: "Được nha, vừa rồi cũng không phát hiện cô rời đi từ khi nào, mua được sọt và chiếu trúc cũng không mang đi.”

"Chuyện nhà các cô, một người ngoài như tôi cũng không tiện nhúng tay vào." Bạch Mạn đi tới bên cạnh cô: "Đồ đạc cũng nhiều lắm, chờ ngày mai ta lại đến nhà Dung bà bà lấy.”

Nói xong, nghiêng đầu nhìn thoáng qua người bên cạnh.

Khi nhìn thấy Dung Hiểu Hiểu ở nhà Dung bà bà, cô ta vốn tưởng rằng mục đích của người này có phải cũng là hai bà cháu Dung gia hay không.

Nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, cô ta lại chứng kiến một hiện trường nhận thân.

Chuyện này kiếp trước tuyệt đối chưa từng xảy ra.

Nếu thật sự là thân thích đã đi lạc nhiều năm, vì sao kiếp trước bọn họ không nhận ra nhau

Loại không chắc chắn này làm cho cô ta có chút bối rối, cho nên mới tâm hoảng ý loạn rời đi.

Ở xung quanh bình tĩnh thật lâu, lòng nóng nảy mới ổn định lại.

Cô ta không chắc về tình huống của Dung Hiểu Hiểu.

Nhưng chỉ cần mục tiêu của Dung Hiểu Hiểu không phải Dung Chính Chí, cô ta sẽ không đứng đối lập với Dung Hiểu Hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play