"Hắn gửi thư." Bà Dung lòng bàn tay toát mồ hôi, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra, bà ấy sợ nghe một câu trả lời khác.
"Đúng, nhiều năm như vậy, sợ là đến hai ba mươi bức." Dung Hiểu Hiểu nói với thím Trần: "Thím, lúc trước cháu nghe thím nói đã cảm thấy rất kỳ quái, thím đã nói những người nhà chạy nạn trước kia chưa bao giờ nhận được phong thư từ bên ngoài, cháu tin rằng người sống sót cũng không chỉ có một mình ba cháu, nhưng vì sao những người khác cũng không có thư gửi tới đại đội?"
Không chỉ lá thư của ba cô biến mất.
Còn có những người khác đấy.
Càng kỳ quái chính là, người của đại đội bình thường cũng không phải là không có thư qua lại, hết lần này tới lần khác đều là thư của người chạy nạn năm đó.
"Đúng vậy" Thím Trần cũng thấy kỳ lạ: "Nếu cháu không nói thím cũng không chú ý tới."
Không chỉ bà không chú ý tới, sợ là toàn bộ người trong đại đội cũng không quá để ý.
Dù sao bọn họ cũng không xác định bên ngoài còn có người còn sống hay không, mãi cho đến bây giờ, xác định Dung Thủy Căn còn sống, còn gửi vô số thư tới, nhưng vì sao cũng không nhận được.
…
"Sao lại không yên lòng" Ngô Truyền Phương bưng thức ăn lên bàn: "Từ tháng sau trở đi ông chính là công nhân rèn cấp bảy, qua hai ngày nữa lại là ngày đại hỉ của con trai, ông vui vẻ lên một chút cho tôi, người không biết còn tưởng ông không hài lòng hôn sự của con trai đấy.”
Dung Thủy Căn lau mặt: "Tôi đây không phải là lo lắng cho hai đứa con gái sao, Bình Tuệ không có tin nhắn chúng ta không biết địa chỉ của con bé, nhưng Hiểu Hiểu ngày đầu tiên đi tôi đã gửi thư tới đại đội Hồng Sơn, bà nói sao vẫn không có điện thoại trở về."
Mặc dù đã nhận được điện tín từ hai cô con gái, nhưng họ vẫn lo lắng vì không nghe được giọng nói của chúng.
Trong thư đã dặn dò, bảo bọn chúng đừng không nỡ tiêu tiền, nhanh chóng gọi điện thoại trở về, mấy ngày nay tan tầm ông đều đến phòng điện thoại chờ, sợ bỏ lỡ điện thoại của mình.
"Ông chính là mệnh quan tâm." Ngô Truyền Phương đưa bát đũa qua.
Hai người ngồi ở bàn, trên bàn là một tô rau xanh một tô bánh ngô, hai đứa con gái về quê, hai đứa con trai cũng đi chào hỏi nhà thông gia.
Hiện tại chỉ có hai vợ chồng họ ăn cơm, im lặng vô cùng.
Trước kia khi đứa nhỏ còn ở đây thì ngại ầm ĩ, hiện tại chỉ còn lại bọn họ lại cảm thấy cô tịch: "Ăn đi, mặc kệ thư của ông có đến hay không, thư của bọn chúng khẳng định đang trên đường đến, sớm muộn gì cũng sẽ nhận được.”
"Bà nói đúng." Dung Thủy Căn nói một câu.
Nhưng vẫn cảm thấy không chắc chắn, ông hối hận: "Sớm biết vậy trước kia nên dành thời gian đi đại đội Hồng Sơn xem một chút, có lẽ…"
"Không có lẽ ra." Ngô Truyền Phương ngắt lời ông ấy: "Đường xa như vậy, ông cho rằng mình muốn đi là có thể đi, ông quên là năm chúng ta vừa kết hôn, nộp đơn lên đã trực tiếp bị trả về, căn bản không có ai khai mở chứng minh thư cho ông.”
Dung Thủy Căn không quên.
Lúc ấy cũng là Ngô gia chủ động nhắc tới chuyện này, làm cho ông rất cảm động.
Thật không may, cuối cùng bị mắc kẹt ở chuyện chứng minh thư.
Ngô Truyền Phương đưa cho ông một miếng bánh ngô: "Ăn cơm trước, nếu qua mấy ngày nữa còn chưa có tin tức, vậy nói Bình Tuệ đi đại đội Hồng Sơn thăm Hiểu Hiểu, hai chị em ở cùng một thành phố, cũng không sợ tìm không thấy người.”
Nhìn ông còn chưa lấy lại tinh thần, vỗ lên bả vai ông một cái: "Ông già hăng hái lên, sắp tới Bình Tổ kết hôn, qua một thời gian nữa Bình An cũng sẽ kết hôn, đợi thêm một năm rưỡi nữa, ông đã là người làm ông nội rồi.”
Dung Thủy Căn lấy tay xoa bả vai, hít một hơi: "Biết rồi biết rồi, làm việc chăm chỉ hơn.”
Ngô Truyền Phương cười, lúc vừa muốn ăn bánh lại thấy bóng dáng con trai lớn trở về, bà hỏi: "Sao lại về nhanh như vậy, không phải nói ở Đoàn gia ăn cơm xong mới trở về sao?"
Ngô Bình Tổ ngượng ngùng cười.
Ngô Truyền Phương vừa nhìn bộ dáng khúm núm của hắn đã biết không có chuyện gì tốt, trực tiếp ném đũa: "Nói đi, Đoàn gia lại nháo cái gì nữa rồi."
"Mẹ."
"Nói!"
Ngô Bình Tổ sợ tới mức giật mình: "Ba Đoàn Nguyệt nói, nói lễ hỏi muốn thêm năm mươi đồng.”
Ngô Truyền Phương cũng không lập tức nổi giận, bà tính sổ: "Trước đó đã nói xong, tiền sính lễ sáu mươi sáu đồng cộng thêm một cái máy may cùng đồng hồ đeo tay, phần sính lễ này chẳng lẽ chưa đủ sao? Anh đi hỏi người xung quanh một chút, sính lễ nhà ai có thể nhiều hơn nhà chúng ta."
“Con, con biết, nhưng chú Đoàn cảm thấy…”
Ngô Truyền Phương hừ cười: "Nếu không thêm thì sao?"
Ngô Bình Tổ cúi đầu không nói lời nào.
"Sao lại không nói lời nào" Ngô Truyền Phương gật đầu: "Được, anh không nói tôi nói, nếu không thêm có phải cô ta sẽ không gả hay không?"
Ngô Bình Tổ vẫn trầm mặc.
Có đôi khi không nói lời nào chính là chấp nhận.
Ngô Truyền Phương vỗ bàn: "Không gả thì không gả, tôi còn không muốn làm thân thích với Đoàn gia đâu, Dung Thủy Căn ông đi nói với đầu bếp Lý, tiệc rượu ngày hôm sau chúng ta không làm nữa nguyên liệu nấu ăn mua rồi không trả được thì phân cho mọi người, tôi dù tiện nghi ai cũng sẽ không tiện nghi Đoàn gia.”
“Người Đoàn gia không có thứ tốt, hôn sự thay đổi bao nhiêu lần há miệng là muốn máy may, đồng hồ đeo tay, tôi không thỏa mãn cô ta hiện tại tốt rồi, muốn mượn hôn sự nắm tôi sao, nếu tôi mà bị cô ta nắm bắt tôi đã không phải họ Ngô.”
“Mẹ đừng tức giận, con cùng Đoàn Nguyệt thương lượng lại.”
"Thương lượng cái rắm" Ngô Truyền Phương mắng hắn: "Tôi nói cho anh biết Ngô Bình Tổ, nếu anh dựa vào chính mình tôi cũng không có tư cách nói, nhưng anh bây giờ có cái nào mà không phải dựa vào cha mẹ, tôi nhường công việc cho anh để anh chọc cho chúng tôi tức giận sao."
Trực tiếp chỉ vào cửa chính: "Nếu anh thật sự đứng về phía Đoàn gia, tôi sẽ đến nhà máy lấy lại chỉ tiêu công việc, anh về nông thôn cho tôi."
"Con không có, con không có ý này." Ngô Bình Tổ gấp đến độ hốc mắt đã đỏ lên.
"Ai zô, trong nhà đang làm gì đây, náo nhiệt như vậy." Ngô Bình An đứng ở cửa thò đầu: "Anh cả, nhìn xem anh lại chọc ba mẹ tức giận sao, anh nói xem sao anh có thể không hiểu chuyện như vậy.”
Ngô Truyền Phương tức giận mắng luôn hắn: "Anh cũng câm miệng cho tôi."
Ngô Bình An không sợ hãi, đi đến bên cạnh mẹ, hai tay đặt trên vai bà, đặc biệt ấm lòng nói: "Mẹ, nói cho mẹ một tin tức tốt, cha vợ bên kia đặc biệt hài lòng với đứa con rể tới cửa này, nói là vì cảm ơn mẹ và ba dốc lòng bồi dưỡng, còn định cho con thêm năm mươi đồng tiền sính lễ mang về.”
Ngay sau đó, hờn hợt cười: "Con so ra còn hiếu tâm hơn anh cả, anh ấy kết hôn còn phải chi ra ngoài nhiều hơn, con thì khác, con còn có thể kiếm thêm một chút cho gia đình.”
Tất cả mọi người: "…"
Người không biết xấu hổ này đâu ra vậy.
…
Thanh niên tri thức Dung lại là con gái người em trai thất lạc của bà Dung.
Chuyện này chấn động vô cùng.
Còn chưa đến giờ hạ công, ngoài cửa nhà bà Dung đã vây quanh từng vòng từng vòng người.
Nhân viên ghi điểm hết lần này đến lần khác thúc giục bọn họ đi làm, nói là không thể rời đi sớm, tận tình khuyên nhủ một hồi lâu, thật sự không có một người rời đi, ngược lại đám người càng lúc càng lớn.
Cuối cùng người ghi điểm ỷ vào người cao ngựa lớn, trực tiếp trèo lên thân cây bên cạnh, chiếm lĩnh vị trí tốt nhất xem náo nhiệt.
Ai không tò mò chứ.
Bà Dung chờ hai mươi mấy năm, không ngờ thật sự chờ được người nhà thất lạc trở về.
Nghe nói, em trai bà ấy bây giờ đã là công nhân trong trấn, công nhân cấp sáu.
Nếu tính ra, đó tuyệt đối là người có tiền đồ nhất đại đội bọn họ đi ra ngoài.
"Các người còn chưa nói, lúc trước tôi luôn cảm thấy thanh niên tri thức Dung rất quen mắt, hiện tại ngẫm lại, không phải là giống bà Dung lúc còn trẻ sao? Bà Dung cười rộ lên cũng có đôi mắt cong cong."
"Giờ nói cũng đã muộn, lúc trước sao lại không thấy bà nói."
“Không phải hiện tại tôi nói rồi sao, chẳng lẽ các người cảm thấy không giống.”
“Lần này thì tốt rồi, có một em trai ruột như vậy, cuộc sống của bà Dung và cháu trai cuối cùng cũng có thể sống tiếp, công nhân cấp sáu đấy, một tháng có thể lấy mấy chục tiền lương.”
Mọi người kinh ngạc hô lên: "Mấy chục đồng, cao như vậy sao?"
Bà Chu lấy ra nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nói: "Nếu Dung Thủy Căn chưa chết, trước đó sao không nghe được tin tức của hắn, chẳng lẽ làm người trong thành nên không muốn nhận thân thích ở nông thôn!”
"Bà chỉ nghĩ đến chỗ xấu." Tiền Xuân Phượng nhìn không quen cách làm của bà ta: "Nghe nói là gửi thư qua, nhưng đại đội vẫn không nhận được, bà nhìn xem đại đội trưởng cũng đến, chính là vì chuyện thư từ kia.”
Việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Hầu hết mọi người trong đội không có nhu cầu gửi thư.
Nhưng một số người trong đó lại ngóng trông tin tức mỗi ngày, ví dụ như người Dung gia khác trong đại đội.
“Là không thể nhận được thư sao? Vậy có phải chị gái tôi cũng từng gửi thư hay không?”
"Cha chồng tôi hình như cũng có thân thích đi lạc, nếu người nọ cũng làm công nhân trong thành phố thì tốt rồi, có quan hệ, vạn nhất cũng có thể giúp bọn nhỏ thêm một con đường."
"Ôi chao, lá thư bị mất phải tìm về, mẹ tôi đến chết còn nhớ đến anh trai của tôi, nếu có thể tìm được anh ấy, mẹ tôi dưới suối vàng có biết cũng có thể nhắm mắt."
Bên ngoài một mảnh huyên náo, đại đội trưởng trong viện lại rất trầm mặc.
Thím Trần cũng vì bà chị già mà ủy khuất: "Chuyện này nhất định phải điều tra, lá thư này nếu có thể gửi được, bà nội Sửu Ngưu cũng sẽ không mất hai mươi mấy năm chờ đợi, chị em bọn họ nếu sớm tìm được nhau, ba Sửu Ngưu cũng sẽ không…!"
Nói không chừng sẽ không gia nhập quân đội, bà nội Sửu Ngưu cũng sẽ không khóc đến mù mắt.
"Có phải bị người ta trộm thư hay không" Ngoài viện có người hô to.
La Kiến Lâm hít tẩu thuốc một hơi, nhíu mày: "Chuyện này còn phải đi điều tra, tôi không nghĩ là thư bị đánh cắp, thư lui tới trong đại đội không nhiều lắm, nhưng cũng không phải không có, nếu thật sự có người trộm tín, không có khả năng hết lần này tới lần khác chỉ trộm thư của những người năm đó chạy trốn.”
Nhóm người mất thư lại cố định, tất cả đều là người chạy nạn năm đó.
Mà thư từ của thôn dân đại đội và thanh niên tri thức hiện tại chưa từng bị mất, đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Ông trầm mặc một hồi, mở miệng: "Ngày mai đi, ngày mai tôi đi trấn một chuyến, mấy người thanh niên tri thức Dung cũng đến trấn ngày mai cùng lên đường luôn, cô cũng theo tôi đi bưu điện một chuyến.”