"Đúng, họ La." Hạ Gia Bảo nói: "Đi đón mọi người chính là La Vượng đúng không? Chính là họ của hắn, đại đội trưởng cũng vậy, chờ ngày mốt đại đội trưởng sẽ an bài công việc, các người có thể nhìn thấy hắn.”
Dung Hiểu Hiểu mím môi.
Điều này khác với điều cha nói.
Thôn Hồng Sơn năm đó gần như là thôn nhất họ, phần lớn người đều là họ Dung.
Cũng chính vì như thế, lúc chạy nạn cũng gần như là xuất động cả thôn, mọi người kết bạn mà đi, trên đường vượt qua không ít chuyện.
Nhưng bởi vì lúc ấy tình huống quá mức rối loạn, vẫn là tử thương không ít, phần lớn người đều thất lạc.
Không nghe được tin tức mình muốn nghe, nhưng cô cũng không chủ động đi hỏi nữa.
Gắp một đũa miến, đặt tâm trí vào bữa ăn.
Dung Hiểu Hiểu không thèm để ý, những tri thanh mới đến khác làm sao có thể không thèm để ý.
Đặc biệt là Trần Thụ Danh tính tình hay nghe ngóng, tiếp tục hỏi: "Chúng ta bình thường sẽ được sắp xếp loại công việc gì?”
"Phải xem các người có thể làm công việc gì, lúc đầu nhất định sẽ cho mọi người thời gian thích ứng, làm việc không mệt nhưng công việc sẽ không quá nhiều công điểm." Hạ Gia Bảo cười cười: "Chờ các người thích ứng, ngược lại có thể cùng tôi kiếm mười công điểm.”
Công điểm càng cao thì càng lấy được nhiều lương thực.
Nếu để cho bọn họ đến chọn, tất nhiên nguyện ý chọn công việc được phân công điểm cao.
Cao Liêu tò mò: "Anh làm công việc gì vậy?”
Tiêu Cảng cũng hỏi theo: "Có mệt không?”
Hắn ngược lại không thèm để ý có thể đổi bao nhiêu lương thực, từ trước đến nay chính là đứa con đầy lo lắng trong miệng ba mẹ, một khi hắn gửi lương thực trở về, có lẽ ba mẹ vui mừng sẽ nghĩ biện pháp đem hắn trở về.
Trước khi Hạ Gia Bảo còn chưa mở miệng, hắn nghĩ nếu như không phải quá mệt mỏi, hắn cũng không phải không thể thử.
"Coi như không tồi, chính là nạo vét bùn trong mương." Hạ Gia Bảo hàm hậu cười: "Lúc đầu rất mệt mỏi, mỗi ngày trở về sức lực cạn kiệt, ăn xong quay đầu ngủ một giấc, chậm rãi quen là tốt rồi.”
Tiêu Cảng một lời khó nói hết: "... Nạo vét?”
Quên đi, hắn vẫn nên là phế vật đi.
Vùi đầu định ăn thức ăn, đũa vươn ra sững sờ giữa không trung.
Còn món ăn, đồ ăn đâu rồi?!
Hôm nay đón gió tẩy trần xem như phong phú, ngoại trừ mỗi người một chén mì ngô ra, còn có một cái bánh bao lương thực thô, trên mặt bàn còn đặt ba đĩa thức ăn.
Nhưng ngoại trừ cải bẹ còn lại một chút, các món ăn khác đâu rồi?!
Sao lại chỉ còn đĩa?
Tiêu Cảng ngẩng đầu, híp mắt nhìn Dung Hiểu Hiểu đối diện phồng má.
Dung Hiểu Hiểu không chút chột dạ, nhai thịt trong miệng, rồi mở miệng: "Thanh niên tri thức Hạ, không phải anh nói bên chúng ta có ba nữ thanh niên sao? Người kia sao lại không thấy.”
Dứt lời, không khí bên bàn trở nên có chút cổ quái.
Dung Hiểu Hiểu không khỏi thẳng lưng.
Đến rồi, kích hoạt bát quái cốt truyện.
Trước khi sáu người bọn họ đến, phòng thanh niên tri thức bên này tổng cộng có tám người.
Ba nữ năm nam.
Ngoại trừ Hạ Gia Bảo ra, bốn nam còn lại cũng ngồi ở đây, không có cảm giác tồn tại gì, cũng không biết là tính cách vốn hướng nội hay là không muốn tiếp xúc với bọn họ quá nhiều.
Mà trong ba nữ thanh niên tri thức, ngoại trừ Dương Quyên và Thạch Nghênh Dung ra, còn có một người khác chưa xuất hiện ở đây.
"Vô cớ nhắc tới cô ta làm gì? Xui xẻo!" Dương Quyên là người đầu tiên bùng nổ, thả bát đũa rồi vào nhà.
Cùng lúc đó, ánh mắt của nhóm thanh niên tri thức cũ theo bản năng rơi vào trên người người nào đó, trong mắt không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc đồng tình.
Uh…
Dung Hiểu Hiểu cảm thấy mình nhìn thấy một mảnh màu xanh trên đầu vị thanh niên tri thức cũ này.
Thanh niên Vệ Đông này vẫn tương đối trầm mặc, phần lớn thời gian đều cúi đầu không nói lời nào.
Khi lực chú ý đều dừng lại trên người hắn, hắn chỉ có thể cười khổ một tiếng nói: "Nữ thanh niên kia đi ra ngoài ăn cơm, trễ một chút sẽ trở về.”
Tiêu Cảng tò mò: "Còn có thể ra ngoài ăn cơm sao?”
Thạch Nghênh Dung lẩm bẩm: "Nếu anh tìm hôn sự với người địa phương, cũng có thể đi.”
Giọng không lớn không nhỏ, vừa vặn tất cả mọi người đều có thể nghe được.
Mọi người ngạc nhiên: "Cô ấy gả đến đại đội? Cô ấy sẽ không quay lại thị trấn sao?”
Hạ Gia Bảo hơi sửng sốt: "Quay về thành phố? Ai biết khi nào có thể trở về thành phố, thay vì luôn luôn mong đợi kỳ vọng nhỏ bé, chi bằng sống cuộc sống hiện tại cho tốt thì hơn.”
Vệ Đông gật đầu, lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, đồng chí Thái Thiếu Anh chu toàn hơn chúng ta nghĩ, kỳ thật có thể hòa nhập vào đại đội mới là cách làm thông minh nhất, như vậy cuộc sống cũng sẽ tốt hơn một chút.”
Vốn có vài người không khí náo nhiệt, từ mấy câu này lại trở nên có chút nặng nề.
Ăn xong đồ ăn, Thạch Nghênh Dung nói với bọn họ: "Các người chắc đã mệt mỏi rồi, trước tiên đi nghỉ ngơi đi, nơi này chúng tôi sẽ thu dọn.”
Đương nhiên, lấy lòng thì lấy lòng, cô ta khẳng định sẽ không thật sự thu thập.
Một ngày luân phiên một lần, hôm nay đến lượt Dương Quyên, cho dù tức giận đến mức bỏ về phòng cũng phải ra ngoài thu thập.
Nói cảm ơn xong, Dung Hiểu Hiểu thu thập một chút rồi nghỉ ngơi.
Trên đường đi không sao cả, nhưng bây giờ quả thật cũng rất buồn ngủ.
Rất nhiều thứ còn chưa sửa sang lại, Dung Hiểu Hiểu quyết định nên ngủ một giấc trước rồi nói sau.
Hai người Bạch Mạn định chuyển đến phòng nhỏ, nhưng trước khi tu sửa túp lều còn phải ở trong phòng thanh niên tri thức trước, trên giường có chút chen chúc, có lẽ là đã quá mệt, ban đêm có người trở về cũng không khiến cho người trên giường chú ý.
...…
Ngủ đến hừng đông, lúc Dung Hiểu Hiểu tỉnh lại bên người đã không còn người.
Chờ cô ra khỏi nhà, Cao Liêu đang phơi quần áo đã giặt xong: "Mấy thanh niên tri thức cũ đều đi làm, Bạch Mạn đến chỗ đại đội trưởng xin sửa chữa phòng nhỏ, những người khác tính toán đợi lát nữa đi trấn một chuyến, cô có muốn cùng nhau đi không?”
"Muốn." Dung Hiểu Hiểu gật đầu, cô phải gửi điện tín cho gia đình.
Trước khi xuất phát, ba mẹ đã dặn dò, nếu dám quên, bọn họ sẽ trực tiếp đánh cô một trận.
Để tránh bị đánh thật, vẫn phải nhớ kỹ.
Cô nhờ vả: "Vậy tôi về phòng thu dọn trước, trước khi các người xuất phát thì gọi tôi.”
Cao Liêu đáp ứng.
Dung Hiểu Hiểu trở về phòng, kỳ thật cũng không có gì để thu thập.
Những thứ nên có đã có, cũng không có gì cần đến thị trấn mua.
Nhưng nhân cơ hội ở một mình này, cô phải thanh lý vật tư trong không gian.
Không gian một mét vuông đã tạo ra rất nhiều thứ cho cô.
Từ lúc xuyên không đến bây giờ đã gần bốn tháng, từ lúc biết không gian đến khi khai quật ra phương pháp sử dụng cũng đã gần một tháng.
Đã tiết kiệm đủ ba tháng lương thực và rau quả.
Đừng nhìn không gian một mét vuông khá nhỏ, diện tích xung quanh chỉ lớn như vậy, nhưng phía trên nó lại cao vô hạn.
Ít nhất Dung Hiểu Hiểu chưa khảo nghiệm ra rốt cuộc nó cao bao nhiêu.
Cô chỉ biết, chỉ cần dùng ý thức chất lương thực đã trồng xong lên cao, đã lũy được một cột rất cao, còn có thể tiếp tục chất lên.
Nằm trên giường, Dung Hiểu Hiểu phóng ý thức tính toán mình có bao nhiêu vốn liếng.
Ba tháng, mỗi buổi sáng mở mắt đầu tiên là sử dụng ý thức để thu hoạch ngũ cốc và trồng ngũ cốc.
Hiện tại trong không gian tổng cộng có một trăm lẻ tám cân khoai tây, ba mươi cân ngô, mười sáu cân lúa mạch, mười cây bắp cải và sáu mươi cân rau các loại cộng thêm hai mươi lăm cân gạo.
Lấy khoai tây mà nói, coi khoai tây là thực phẩm chủ yếu, một ngày cô nhiều nhất ăn không đến hai cân.
Trồng khoai tây, một ngày có thể thu hoạch khoảng ba cân, không gian hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu hàng ngày của cô, còn có thể dư lại một chút.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là dù cô nằm không cũng sẽ không chết đói.
“Thanh niên Dung, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”
Bên ngoài truyền đến một tiếng gọi, Dung Hiểu Hiểu cao giọng đáp một tiếng, an lòng vỗ vỗ bụng mình.
Không phải cô không có lòng phấn đấu, mà là ông trời túm lấy chân sau của cô để cô nghỉ ngơi, nếu không tận dụng sẽ thật ngại ngùng?
Chờ ra khỏi cửa, Tiêu Cảng thấy phía sau cô không có ai, kỳ quái nói: "Bạch Mạn và Thịnh Tả Nguyên không có ở đây sao?”
Rõ ràng là cùng nhau xuống nông thôn, sao luôn bỏ lại hắn vậy?
Thật tức giận hừ! !
"Bạch Mạn đến nhà đại đội trưởng." Dung Hiểu Hiểu giải thích một câu.
Về phần Thịnh Tả Nguyên, vậy nhất định là đi theo đuôi rồi.
Trần Thụ Danh thúc giục: "Chúng ta đi thôi, nghe thanh niên tri thức Hạ nói, lúc này đi đại đội có lẽ có thể bắt kịp xe trâu kéo người.”
Đại đội Hồng Sơn có duy nhất con bò già luôn xem như bảo bối.
Chắc chắn sẽ không được sử dụng để kéo người.
Nhưng cũng may đại đội bên cạnh có xe bò, nhét hai hào là có thể chở bọn họ đến trấn.
Người bình thường luyến tiếc tiêu, nhưng ngày hôm qua thật sự sợ hãi, bốn người không cần thương lượng đã quyết định đi xe trâu đi trấn.
Cũng là bọn họ vận khí tốt, vừa qua con sông nhỏ kia đã thấy trên ngã rẽ bên cạnh có xe trâu đi tới.
Bốn người tự trả tiền lên xe, bị mấy bà thím trên xe trâu lôi kéo hỏi han một hồi, lúc đến trấn, ba nam thanh niên vô tri vô giác, thiếu chút nữa ngay cả tiền riêng cũng bị các thím hỏi ra.
“...... Khó trách thanh niên tri thức Hạ nói da mặt dày, miệng nghiêm." Trần Thụ Danh lau mặt, hắn tưởng chính mình đã rất biết ăn nói rồi.
Kết quả so sánh, mình chỉ là chân gà.
Cao Liêu cười khổ: "Lần sau có kinh nghiệm, cũng không thể miệng không nghiêm vậy nữa.”
Tiêu Cảng cũng sợ không nhẹ: "Tin tức thì có tin tức, nhưng bọn họ lại còn muốn giới thiệu vợ cho tôi!”
Nếu hắn dám dẫn một cô con dâu về nhà, ba mẹ không đánh chết hắn sao?