Lựa Chọn Ăn Dưa Ở Thập Niên 70

Chương 12


3 ngày

trướctiếp

Dung Hiểu Hiểu trong túi không có tiền sao?

Trước khi rời đi mẹ cho mười tờ đại đoàn kết, hơn nữa ba cùng anh cả anh ba lặng lẽ nhét tiền, tổng cộng hai trăm sáu mươi bảy đồng ba mao sáu hào.

Trong đó tám mươi ba đồng sáu mao tám hào là của chị hai.

Nói cách khác, hiện tại cô còn có hơn một trăm tám mươi ba đồng.

Số tiền này đặt trong những năm 70, đó chắc chắn là một khoản tiền lớn.

Với đại đội Hồng Sơn mà nói, sợ là không có mấy hộ gia đình có thể có chừng đó tiền.

Người nông gia không thể so sánh với công nhân, ở trong ruộng vất vả một năm, ngoại trừ lương thực ra, cả nhà sợ là không tích trữ được bao nhiêu tiền, hơn nữa các chi phí khác, mỗi năm có thể tích góp được mấy đồng mười mấy đồng cũng coi như không tệ.

Nếu mùa màng không tốt, một năm qua không có gì, còn phải bù ngược lại.

Đây cũng là lí do vì sao, người nông dân hâm mộ người trong thành phố như vậy.

Nếu là một công nhân, dù là một công nhân tạm thời, cũng có thể nhận được hơn mười đồng tiền lương mỗi tháng.

Hơn nữa người trong thành còn được cung cấp lương thực, ai mà không thích?

Dù sao, Dung Hiểu Hiểu kỳ thật chính là một tiểu phú bà.

Trước khi đến, mẹ đã may không ít túi vào quần áo bên người cô, chỉ sợ số tiền này sẽ bị kẻ trộm lấy đi lúc ở trên tàu.

Dung Hiểu Hiểu cũng rất sợ, cho dù giấu trong quần áo bên người cũng không cảm thấy an toàn nên đã lặng lẽ bỏ vào không gian, ngoại trừ cô ra ai cũng đừng nghĩ đến.

Cho dù nữ chính cũng không được.

Ngay cả một phần tư số tiền cô cũng không bỏ ra.

Bạch Mạn chần chờ một hồi: "Vậy tôi ra tiền sửa chữa phòng, chúng ta có thể cùng nhau ở lại.”

Trong thực tế, cô ta có thể sống một mình.

Nhưng căn phòng kia cách bên này có chút xa, một mình ở không an toàn.

Cho dù cô ta dám, đại đội trưởng cũng sẽ không đồng ý.

Về phần không hỏi đại đội trưởng đã biết hắn sẽ không đồng ý?

Bởi vì Bạch Mạn kiếp trước đã trải qua.

Các đại đội khác có thanh niên tri thức ra khỏi nhà chung đi nơi khác ở, ai có thể nghĩ đến một đêm nào đó lại xảy ra chuyện, chuyện này còn bị nháo đến trấn, náo loạn đặc biệt lớn, dặn dò mỗi đại đội dàn xếp tốt cho từng thanh niên tri thức.

Cho dù cách gần, đại đội trưởng cũng sẽ không đồng ý để cô ta một mình chuyển qua.

Đối với những nữ thanh niên khác, Bạch Mạn càng nguyện ý lựa chọn Dung Hiểu Hiểu đời trước rất khiêm tốn này.

"Tôi thấy gian phòng kia không nhỏ, khẳng định sẽ không chen chúc như nơi này.”

Không cần bỏ tiền ra, có thể ở được một nơi lớn hơn chỗ này, việc này ai mà không muốn?

Kết quả, Dung Hiểu Hiểu lại lắc đầu: "Không được, tôi nghe đại đội an bài.”

Cô chính là một người ngoan ngoãn không gây chuyện.

Cho dù bên trong không phải như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn phải có.

Chỗ này quả thật chen chúc, cô cũng không có ý định ở đây.

Nhưng cho dù không có ý định ở lại nhà thanh niên tri thức, cô cũng xem thường túp lều bên cạnh.

Nhìn địa thế đã biết vì sao không có người ở, một khi nước dâng cao lập tức gặp nạn.

Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.

Túp lều kia làm một nơi tạm thời dừng chân cũng rất tốt.

Nhưng lựa chọn của cô tuyệt đối không ở trên người nữ chính, càng không muốn có quá nhiều liên lụy với cô ta.

Xem kịch có thể, tham gia thì thôi nhé.

Vì vậy, từ chối, phải từ chối.

Đi về phía giường, thấy không có đệm trải trên đó, Dung Hiểu Hiểu hỏi: "Nơi này không có ai chứ, không có ai tôi sẽ chọn mảnh đất này.”

"......" Bạch Mạn nhíu mày, trong lúc nhất thời không hiểu Dung Hiểu Hiểu là không thích cô ta, hay là quá nghe đại đội sắp xếp, có phải là loại nhẫn nhục chịu đựng, cho nên kiếp trước mình mới không có quá nhiều ấn tượng với cô ta?

Nhưng lại không đúng.

Vừa rồi Dung Hiểu Hiểu đáp trả lại Dương Quyên cũng không giống một cái bánh bao mặc cho người khác ức hiếp.

Cô ta còn có chút nghĩ không ra, Dương Quyên ở một bên lập tức tiến lại gần: "Tôi đi nha, nếu cô muốn ở thì tôi ở cùng là được, vừa vặn tôi đã ở đại đội một năm, còn có thể dẫn cô đi làm quen.”

Bạch Mạn liếc nhìn cô ta một cái.

Vượt qua cô ta trực tiếp tìm một người khác: “Cô có muốn đi với tôi không?”

Ba thanh niên tri thức cũ của đại đội Hồng Sơn này cô ta đều có hiểu rõ.

Ba người này cô ta đều không nguyện ý tiếp xúc, nhưng Dương Quyên tuyệt đối là một trong những người cô ta chán ghét nhất, chọn ai cũng sẽ không chọn cô ta.

"Tôi? Được chứ, được chứ, tôi sẽ dọn dẹp đồ đạc." Thạch Nghênh Dung kinh ngạc sau đó liên tục gật đầu, có chỗ rộng rãi ai không muốn ở? Dù sao cũng tốt hơn mấy người chen chúc ở chỗ nhỏ to bằng bàn tay này.

Nhưng cô ta vẫn xác nhận một chút: "Không cần tôi bỏ tiền ra chứ?”

Bạch Mạn hơi nâng cằm lên, cao lãnh nói: "Tôi ra.”

Thạch Nghênh Dung mừng rỡ, Dương Quyên lại tức giận muốn chết, nhưng cũng nhìn ra được Bạch Mạn khẳng định là có chút bối cảnh, cũng không dám đắc tội nhiều.

Lúc ba người các cô nói chuyện, Dung Hiểu Hiểu đã chiếm cứ vị trí giường bên cạnh.

Thật sự là vị trí rộng vai, hơn nữa Bạch Mạn mang theo một người đi nơi khác, vị trí có thể rộng hơn một chút.

Dung Hiểu Hiểu mở một cái túi lớn trong đó ra.

Tất cả đều chứa đầy một số nhu yếu phẩm hàng ngày.

Chăn đệm, quần áo mùa hè, giày vải và giày mưa, hộp cơm nhôm, ấm đun nước và chậu men, v.v.

Tất cả đều là những thứ cần thiết hàng ngày.

Càng lấy trong lòng càng đặc biệt bội phục mẹ.

Hai túi lớn, một ba lô.

Trong ba lô phần lớn đều là đồ ăn trên đường, trong túi lớn một cái đựng nhu yếu phẩm, lấy ra dùng là được.

Một cái túi lớn khác là đồ sau này mới cần dùng.

Hiện tại không lấy ra, tìm một chỗ để là được.

Như vậy vừa vặn, ai cũng không biết bên trong có cái gì, về sau càng thuận tiện hơn cho cô làm việc.

Thạch Nghênh Dung ngồi ở bên cạnh bàn: "Ăn đi, biết các người sắp tới, anh Hạ đã đi đổi thịt, tính ra chúng tôi đều đã hai ba tháng không được ăn thịt.”

"Xem như đón gió tẩy trần cho mọi người." Hạ Gia Bảo cười với bọn họ: "Đồ ăn và lương thực này đều là mấy người chúng tôi gom góp ra, chờ ngày mai bắt đầu phải tự mình lấy lương thực, có thể cùng nhau ăn cơm, cũng có thể tự mình làm, xem ý tứ của mọi người.”

"Bạch Mạn, chúng ta cùng nhau đi." Thạch Nghênh Dung lập tức mời: "Chúng ta ở cùng một chỗ, cùng nhau làm bạn cũng tương đối thuận tiện.”

Nói xong, ánh mắt nhịn không được nhìn lên người cô ta.

Tuy rằng không nhìn thấy Bạch Mạn mang theo hành lý gì, nhưng từ cách ăn mặc đã biết cô ta không thiếu tiền, trên phương diện ăn mặc nhất định sẽ tốt hơn một chút.

Nếu có thể cùng nhau hợp tác, cô ta ít nhiều cũng có thể chiếm được chút tiện nghi.

Bạch Mạn không có ý kiến gì: "Mới đến, có vài thứ dùng không quen, mấy ngày nay còn phải phiền cô nấu cơm.”

"Được rồi, làm một bữa cơm mà thôi, rất đơn giản." Khóe mắt nụ cười của Thạch Nghênh Dung càng sâu hơn một chút.

Chỉ cần có thể chiếm chút tiện nghi, luôn nấu cơm cũng được.

Bạch Mạn khẽ gật đầu.

Trong ấn tượng của cô ta, Thạch Nghênh Dung này có chút tham lam, tật xấu nhỏ một đống lớn, nhưng chỉ cần hơi cho chút chỗ tốt là có thể bớt rất nhiều việc.

"Hừ, đức hạnh." Dương Quyên trợn trắng mắt.

Thạch Nghênh Dung không để ý tới cô ta, vừa nghĩ đã biết cô ta đang ghen tị.

Có lẽ là nhận được chỗ tốt của Bạch Mạn, cô ta trở nên thân thiết, bắt đầu giới thiệu đại đội Hồng Sơn: "Chúng ta nơi này không có tính bài ngoại như đại đội khác, nhưng một số công việc thoải mái cũng không tới phiên chúng ta, bất quá cũng may chỉ cần nguyện ý làm việc, công việc cũng không ít, hàng năm phân lương thực sẽ không thiếu cô một hai lượng.”

Xem như so với trên không đủ so với dưới có thừa đi.

Thạch Nghênh Dung mở hai tay ra, hai tay đầy vết nứt, trong khe móng tay cũng đều là bùn đất.

Cô ta thở dài: "Trước khi về nông thôn tôi không phải như vậy, thời gian mới một năm đã trở thành mẹ già, cũng không biết còn phải kiên trì bao lâu.”

"Cũng không sao, thời gian dài sẽ quen." Hạ Gia Bảo cười ngây ngô một tiếng: "Làm nhiều lương thực cũng sẽ nhiều, mình ăn no còn có thể gửi cho gia đình một chút, ngược lại tôi càng thích cuộc sống nơi này hơn.”

Trong thành phố, hắn là một người đàn ông nhàn rỗi ăn cơm trắng.

Dựa vào công việc của cha mẹ cũng không thể ăn quá no, đến đại đội ngược lại bất đồng, có việc làm, còn có thể kiếm lương thực, ngay từ đầu thấp thỏm ở nông thôn đến bây giờ đã biến thành thoải mái.

"Ai giống như anh, sức mạnh toàn thân giống như làm không hết." Thạch Nghênh Dung bĩu môi.

Trần Thụ Danh rất tò mò: "Nói cách khác đại đội vẫn có công việc thoải mái? Là những việc gì?”

Hạ Gia Bảo tính toán: "Nếu nói thoải mái, nhân viên ghi điểm, nuôi lợn cũng không tốn nhiều công sức, tốt nhất vẫn là đến trường học của xã, làm giáo viên chẳng những có được công điểm còn có một ít trợ cấp.”

Lời này vừa nói ra, mấy thanh niên tri thức mới tới hai mắt đều bắt đầu sáng lên.

Hạ Gia Bảo ngầm cười một tiếng: "Đừng nghĩ nữa, những việc này không tới phiên chúng ta.”

Tiêu Cảng không vui: "Dựa vào cái gì, tôi nói như thế nào cũng là học sinh trung học, chẳng lẽ còn kém bọn họ?”

"So ra kém." Hạ Gia Bảo gật đầu: "Các thầy cô trong trường công xã cũng đều là học sinh trung học, nhân viên chấm công điểm trong thôn có trình độ học vấn thấp một chút, nhưng cậu ấy là người địa phương, trưởng bối trong nhà bối phận lớn, ai cũng không dám thật sự gây sự, về phần nuôi lợn... Nếu cậu có thể học được một kỹ năng nuôi lợn, vậy thực sự sẽ tốt hơn so với họ.”

"..." Kiêu ngạo trên mặt Tiêu Cảng tiêu tán, yên lặng nghiêng đầu.

Nuôi lợn?

Đánh chết hắn cũng không chăn heo!

"Trưởng bối trong nhà bối phận lớn? Đại đội Hồng Sơn chẳng lẽ đều là cùng một họ?” Dung Hiểu Hiểu nhân cơ hội hỏi ra sự tò mò của mình.

Lúc đầu, ba mẹ nói cô trực tiếp thẳng thắn thân phận với đại đội.

Nhưng từ khi biết mình xuyên sách, nhất là nam chủ họ Dung, cô lập tức bỏ đi ý niệm này.

Nhiều tình tiết câu chuyện trong văn bản gốc không thể nhớ rõ ràng.

Nhưng có một điều cô rất ấn tượng.

Đó chính là trong tiểu thuyết này có rất nhiều người thân cực phẩm!

Nhất là các loại thân thích của nam chủ, quả thực là tiến lên thay phiên nhau đánh mặt.

Nữ chủ có năng lực tính tình thu thập, cô lại không có, chẳng may sau khi nhận thân lại bị các loại cực phẩm quấn lấy thì làm sao bây giờ?

Cho nên trước khi nhận thân, cô phải hỏi thăm đám người họ Dung này.

Biết người biết ta, mới có thể làm cho cuộc sống yên ổn hơn một chút.

Hạ Gia Bảo lắc đầu: "Vậy cũng không phải, thật sự tính ra, họ của đại đội Hồng Sơn rất tạp..."

Nói xong, hắn dừng một chút: "Bất quá có một nhà họ rất nhiều, đại đội có một một nửa người đều là họ La.”

"Họ La?" Dung Hiểu Hiểu có chút kinh ngạc.

Không phải họ Dung sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp