"Thùng thùng." Có người gõ cửa, “Chị Di Dao có ở đây không?”

Thủy Di Dao đóng trang máy tính lại, hỏi một cách hờ hững: “Ai đấy?”

“Là em, Tiểu Trịnh.”

Tiểu Trịnh?

Thủy Di Dao suy nghĩ một chút, Tiểu Trịnh là trợ lý mà Trương Kinh Ký tìm cho cô.

Khi ký hợp đồng quay chương trình livestream này, đã nói rõ là không được phép mang trợ lý theo. Vì vậy, các trợ lý của nghệ sĩ đều ở ngoài làng, có lẽ bây giờ là do tổ chương trình cho cô ấy vào.

---

Thủy Di Dao gấp laptop lại, đứng dậy đi ra mở cửa.

"Chị Di Dao, chị thay đồ xong rồi à?" Tiểu Trịnh đứng ngoài cửa nhìn Thủy Di Dao, thấy cô đã mặc chỉnh tề, tóc cũng đã lau khô, có chút ngạc nhiên.

Cô nàng "bệnh công chúa" này không đợi người khác đến mà tự mình thu xếp xong xuôi rồi sao?

Thủy Di Dao: “Vào đi.”

"Tổ chương trình bảo em phải chăm sóc chị thật tốt." Tiểu Trịnh bước vào phòng, tay cầm theo một giỏ đồ: “Để em nấu cho chị một bát nước gừng đường nhé. Kẻo lại bị cảm.”

Cô, người cá, chỉ ngâm mình trong nước thôi, mà bị cảm?

Thật là trêu đùa.

"Đừng bận tâm nữa, tôi uống thuốc rồi." Thủy Di Dao liếc nhìn giỏ đồ của Tiểu Trịnh, “Bây giờ mấy giờ rồi? Chắc tới giờ ăn tối rồi nhỉ?”

Chưa kịp để Tiểu Trịnh trả lời, cô đã ngước mắt nói tiếp: “Cô đợi tôi, tôi đi ra ngoài vườn hái ít rau về nấu, hành tây ngoài kia tươi ngon lắm.”

Cô lấy giỏ từ tay Tiểu Trịnh, bước vào bếp đổ đồ lên bàn, sau đó xách giỏ đi ra khỏi cửa.

Hành tây, cô vừa thấy có trong đất lúc nãy.

Tổ chương trình đã bao trọn cả ngôi làng, trong suốt thời gian quay, mọi thứ trong vườn đều có thể hái tự do.

Năm giọt nước mắt là 50 triệu, ông chủ cũng nói, dưới 100 triệu là có thể thanh toán ngay lập tức. Cô phải tìm mấy củ hành cay, một trăm giọt nước mắt không phải chuyện dễ dàng.

Chẳng mấy chốc, cô đã hái được vài củ hành lớn và một ít rau khác, rồi mang tất cả về nhà. Tiểu Trịnh lúc này đang giúp cô dọn dẹp.

Thủy Di Dao lên tiếng: “Cô ngồi đó đi. Những thứ này lát nữa tôi tự dọn được.”

Không phải vì cô chu đáo, mà từ năm cô mười lăm tuổi, sau khi ông nội qua đời, chỉ còn mình cô.

Ông nội cô là một thợ chạm ngọc, để lại rất nhiều tác phẩm. Những món đồ chạm khắc ngọc đó, cái thì mới, cái thì cũ, nhưng mỗi món đều khiến người ta thèm muốn. Vì không thể tự mình làm hết mọi việc, cô cũng đã thuê một trợ lý.

Nhưng sau đó, người trợ lý đó bị mua chuộc, lén bỏ thuốc mê vào đồ uống của cô, rồi ăn cắp một món đồ chạm khắc ngọc rất quan trọng trong nhà. Tuy sau đó cô đã lấy lại được món đồ, nhưng kể từ đó, cô không dám để ai khác quản lý những thứ trong nhà.

Chỉ có bản thân mình là đáng tin.

Lần đó chỉ là thuốc mê, lần sau thì ai biết sẽ là gì.

Thủy Di Dao nhanh chóng rửa sạch và xếp gọn đống rau củ, rồi lấy củ hành tây, rửa sạch, sau đó cầm dao cắt một nhát, chẻ củ hành làm đôi.

Một luồng hương cay nồng đặc trưng của hành tây tràn ngập không gian.

Hơi cay nhẹ nhưng chưa đủ làm chảy nước mắt.

Chẳng lẽ chưa đủ độ cay?

Cô cầm củ hành lên trước mắt, đợi nước mắt rơi, nhưng lại không có phản ứng gì.

Cô suy nghĩ một chút, rồi dứt khoát bóc lớp trong cùng của củ hành, dán lên mí mắt.

Tê... Cay đến buốt.

Nước mắt lập tức rơi xuống như dự đoán.

Cô lấy miếng hành ra, đưa tay lau nước mắt.

Nhưng nước mắt chỉ là nước mắt, không kết tinh thành giọt ngọc.

Lỗi ở chỗ nào?

Cô thử thêm một lần nữa, nhưng phát hiện ra nước mắt vẫn không thể tụ lại, cứ thế chảy xuống, loang ra trên sàn nhà.

Cô lau nước mắt, thẫn thờ tiếp tục chuẩn bị bữa tối.

Lần lượt các món được cô chuẩn bị, món cần luộc thì luộc, món cần xào thì xào.

Nửa tiếng sau, bốn món ăn đã xong.

Thủy Di Dao bưng đồ ăn ra sân, đặt lên bàn đá giữa sân.

Vừa tháo tạp dề, cô vừa ngẩng đầu vào nhà gọi: “Tiểu Trịnh, ăn cơm thôi.”

"Đây ạ!" Tiểu Trịnh, lúc đó đang dọn đồ, bước ra ngoài, xắn tay áo giúp cô bày biện món ăn.

"Cứ dọn cơm ra là ăn thôi." Thủy Di Dao cầm bát cơm, vừa nói với máy quay đang quay mình, vừa đi về phía nồi cơm, mở nắp nồi.

“......”

Một khoảng lặng dài.

Máy quay theo bước chân Thủy Di Dao, quay sát vào nồi cơm.

Nồi cơm trống không.

Máy quay lia đến khuôn mặt Thủy Di Dao.

Thủy Ỷ Dao cười khổ, đặt bát xuống, xoa xoa thái dương: “Tôi... quên nấu cơm rồi.”

Tiểu Trịnh bước đến: “Em cũng quên mất.”

Thủy Di Dao đành nấu cơm lại.

Gạo đã vào nồi, cô nhìn đồng hồ: “Ít nhất phải đợi mười lăm phút. Không còn cách nào khác, đành chờ thôi.”

Thế là cô đối diện với máy quay, mắt nhìn chằm chằm. Cô lại quay sang nhìn thớt, trên đó còn mấy đầu củ cải trắng thừa khi nấu ăn.

Mắt cô sáng lên: “Để tôi biểu diễn một trò cho mọi người xem.”

Cô bước tới chỗ thớt, nhặt lấy một miếng củ cải lớn nhất, tầm cỡ một nắp chai.

Cô nhìn sang giá dao, chọn lấy con dao nhỏ nhất để gọt trái cây.

“Mọi người đoán xem tôi sắp biểu diễn gì?”

Cô lấy điện thoại ra, mở kênh livestream của tổ chương trình, bật phần bình luận lên.

- Thái củ cải?

- Kiểu thái sợi mỏng mỏng ấy hả?

- Chúng tôi biết kỹ năng dao của chị cũng bình thường thôi mà, khỏi cần biểu diễn.

Thủy Di Dao nhướng mày: “Giỏi lắm, cô thu hút sự chú ý của tôi rồi đấy, cô gái, cô là người đầu tiên nói tôi dùng dao bình thường.”

Bình luận tràn ngập tiếng cười haha.

Thủy Di Dao cầm củ cải quay lại chỗ ngồi. Cô muốn thử điêu khắc thứ gì đó bằng thân thể của Thủy Di Dao. Vì không có ký ức cơ bắp, cô muốn kiểm tra xem mình có còn khả năng điêu khắc không, nhưng điêu khắc là thứ đã khắc sâu trong linh hồn của cô, cô không nghĩ mình sẽ quên.

Củ cải trắng khác với ngọc thạch, nó mềm, dễ tạo hình, dẻo dai, khó bị gãy, nên tương đối dễ điêu khắc.

Cô sắp xếp tư thế, ngồi trên ghế nhỏ ngoài cửa, tay phải cầm dao, tay trái cầm củ cải trắng.

Cô nhìn vào ống kính: “Các sếp à, tôi sẽ khắc một thứ cho mọi người xem, tôi rất giỏi. Nhưng nói miệng không bằng thực hành, để tôi thể hiện cho mọi người xem. À, ai muốn học thì có thể tìm tôi để đăng ký nhé.”

Cô lại nhìn qua phản ứng bình luận.

- Đang hóng đây.

- Tượng Quan Công? Đây không phải dễ khắc đâu.

- Lấy củ cải trắng trong nhà ra. Tôi muốn học cái này!

Thủy Di Dao: “Chạm khắc ngọc cuối cùng đều hướng tới điêu khắc nhân vật. Bao gồm nhưng không giới hạn ở Quan Công, Chung Quỳ, Bồ Tát, La Hán, hôm nay tôi sẽ biểu diễn điêu khắc Quan Công.”

---

“Đương nhiên, chỉ có mười lăm phút thôi, nên chỉ có thể ra được sản phẩm có độ tinh xảo trong khoảng thời gian đó. Xin mọi người lượng thứ.”

“Công đoạn đầu tiên là tạo hình thô cho vật liệu, đo mắt một chút để tính phạm vi, rồi cắt bỏ phần thừa.”

Cô vừa nói vừa dùng dao cắt "cạch" hai nhát, cắt bỏ hai miếng nhỏ, biến củ cải vốn có hình trụ thành một khối hình chữ nhật không đều.

“Bước thứ hai, vẽ phác thảo hình dáng tổng thể.”

Cô nắm chắc dao, bắt đầu khắc phác thảo lên củ cải, dùng mũi dao khắc ra hình dáng thô của một bức tượng, rồi cắt bỏ các góc cạnh thừa theo đường nét vừa vẽ.

"Bây giờ, hình dáng tổng thể đã hiện ra rồi phải không?" Cô giơ miếng củ cải đã cắt lên, hình dáng rất thô, chỉ có đường nét chung, “Cuối cùng, chúng ta sẽ thêm một vài chi tiết.”

“Mắt, mũi, miệng, tóc, tai, lông mày… từ từ thôi, ở đây thêm một nhát, ở đây cũng thêm một nhát, này, tạm ổn rồi.”

Nói vài câu xong, cô không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục điêu khắc.

Rất nghiêm túc.

Và những nhát dao của cô cực kỳ dứt khoát, từ đầu đến cuối mỗi đường nét đều chỉ cần một nhát, không có nhát thứ hai.

Các đường khắc của cô đều rất mượt mà.

Tiểu Trịnh ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn cô đi dao.

Cô ấy không thể ngờ rằng "bệnh công chúa " lại biết điêu khắc? Trông thật chuyên nghiệp, dáng vẻ nghiêm túc thậm chí còn có chút cuốn hút.

Mười lăm phút sau, Thủy Di Dao đặt dao sang một bên, cầm miếng củ cải đã khắc xong, đi đến bồn nước, nhúng nhẹ vào nước, những mảnh vụn rơi ra, và hình dáng của bức tượng dần hiện rõ.

Đó là Quan Công.

Một bức tượng nửa thân của Quan Công với thanh đao đứng thẳng, trông cực kỳ uy nghi.

Tay cầm đao còn có thiết kế chạm trổ rỗng, các ngón tay được khắc tỉ mỉ. Tay nghề thật không thể chê.

Dù vật liệu nhỏ nhưng vô cùng ấn tượng.

Cô đặt miếng củ cải đã khắc trước máy quay, giọng hơi không hài lòng: “Chỉ có mười lăm phút nên chỉ có thể khắc được thế này.”

“Lần đầu tiên khắc củ cải, nhưng vẻ trong suốt này, trông cũng giống ngọc trắng phết nhỉ?”

Thủy Di Dao lấy điện thoại ra, nhìn thấy phần bình luận ngập tràn "666" và "???" từ người xem.

- Chỉ có thể khắc được thế này? Bạn đùa à?

- Đầu óc: Mình biết rồi. Tay: Không, bạn không biết đâu.

- Cái này hoàn toàn không đơn giản!

- Vẫn chưa học được... Có phải mình quá chậm không?

Thủy Di Dao bật cười khẽ: “Nếu đơn giản như vậy mà các bạn đã học được, thì chúng tôi - những người thợ thủ công - sống bằng gì đây?”

Đúng mười lăm phút.

Thủy Di Dao đặt bức tượng Quan Công lên bàn, đi lấy cơm ra.

Dù gì cô cũng không còn hoạt động trong giới giải trí nữa, cô muốn ăn bao nhiêu thì ăn. Cô bới đầy một bát cơm lớn, ngồi trước ống kính: “Ăn cơm nào.”

Cô cúi nhìn màn hình điện thoại trên bàn, thấy mọi người vẫn đang tập trung vào bức tượng Quan Công.

- Có ai quay lại không? Xin bản quay 15 phút!

- Đừng xin nữa, xem rồi cũng không làm được đâu.

- Nhưng trông Thủy Di Dao làm dễ như chơi.

- Tôi không tin, nếu "bình hoa" Thủy Di Dao làm được thì tôi không thể sao?

Thủy Di Dao thấy buồn cười, từ khi 6 tuổi cô đã cầm dao, đến nay đã 17 năm. Nếu dễ dàng mà học được trong mười lăm phút, thì hơn chục năm của cô chẳng phải vô ích sao.

Cô nói: “Tôi khắc thế này cũng là khá tầm thường thôi, đây không phải là chuyên môn của tôi. Chuyên môn của tôi là chạm ngọc, nếu các bạn có vật liệu tốt, cứ tìm tôi, đảm bảo hài lòng!”

Giá của cô tính theo gram, mỗi gram 10 triệu trở lên, làm gì cũng phải đến hàng trăm triệu*, đó là mức giá cao nhất trong ngành.

[* Các mức giá này mình đã đổi ra tiền Việt rồi nha,kh phải là tệ nữa]

Nhưng điều kiện tiên quyết là có người thừa nhận giá trị tay nghề của cô. Hiện tại, không ai biết cô là ai, không ai tin tưởng chất lượng sản phẩm cô làm ra, nên không thể đưa ra mức giá cao được.

Cô cầm bức tượng Quan Công từ đĩa lên, đưa sát máy quay, nhiệt tình quảng cáo: “Các sếp, nhìn xem tay nghề này, nhìn xem sự tinh xảo này. Nếu là ngọc thật, chắc chắn sẽ còn đẹp hơn nhiều.”

Mặc dù nhiều người công nhận tay nghề của cô không tệ, nhưng vẫn có rất nhiều bình luận chế giễu.

- Đây là cái gì? Cũng đáng để đem ra khoe sao?

- Hahaha, nghệ sĩ là để điêu khắc củ cải à?

- Trường nấu ăn Đại Đông chúng tôi cũng muốn được debut tập thể.

- Tôi là thợ điêu khắc cấp mười, xin chỉ giáo kinh nghiệm debut!

Thủy Di Dao nhìn thoáng qua, vẫn phớt lờ lời chế giễu, tiếp tục quảng bá: “Chân thành nhận đơn đặt hàng, các sếp xem xét kỹ nhé, nếu cần cứ liên hệ.”

Nếu con đường bán nước mắt không thuận lợi, cô vẫn phải quay về với nghề cũ.

Hơn nữa, cô vẫn muốn tìm học trò để truyền lại tay nghề này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play