Quay lưng lại với máy quay,quản lý Trương nhìn Thủy Di Dao với vẻ mặt nghiêm nghị, mắt mở to, ngữ khí có vẻ đe dọa nhưng lại thể hiện sự lo lắng: “Cô bị dọa đến mụ mẫm rồi đúng không?”

“Anh trừng mắt với tôi làm gì?” Thủy Di Dao thẳng thừng vạch trần anh ta trước mặt mọi người rồi cười lạnh một tiếng, “Mụ mẫm ư? Tôi là đang tỉnh táo đây.”

Cô không muốn tiếp tục trong làng giải trí nữa, dù sao ca hát, nhảy múa hay diễn xuất cô đều không biết, cũng chẳng có hứng thú học. Cô không có năng lực kiếm tiền trong giới này, thà đi làm điêu khắc ngọc còn hơn.

Chỉ là hợp đồng của Thủy Di Dao kéo dài ba năm. Năm nay mới là năm đầu tiên, vẫn còn hai năm nữa.

Nếu tự mình đề nghị hủy hợp đồng thì sẽ phải đền bù phí vi phạm hợp đồng, mà bây giờ cô đang túng thiếu, không thể nào chủ động yêu cầu hủy hợp đồng. Tốt nhất là công ty sa thải cô. Bị "đóng băng" cũng được, miễn là không giao cho cô việc gì làm, cô có thể tự lo chuyện của mình.

“Mệt rồi, tôi về nghỉ đây.” Thủy Di Dao bước qua mặt người quản lý Trương và Nhạc Khê, rồi quay đầu lại nhìn Bạch Ca Ca, “Tối nay tôi sẽ đến tìm cô.”

Bạch Ca Ca: “Cô nên nghỉ ngơi đi.”

Thủy Di Dao cười: “Không sao đâu, chút sức này tôi vẫn còn mà.”

Vẫy tay chào tạm biệt Bạch Ca Ca, Thủy Di Dao quay lưng đi về chỗ ở của mình.

Người quản lý Trương và Nhạc Khê đứng đó, mặt mày tối sầm.

Máy quay theo sát Thủy Di Dao trở về, chẳng ai dám mở miệng hỏi cô dưới nước đã xảy ra chuyện gì, cả đoàn im lặng suốt đường đi.

Cuối cùng, Thủy Di Dao là người chủ động lên tiếng: “Mọi người không có gì muốn hỏi à?”

Phó đạo diễn mới lên tiếng: “Dưới nước, cô đã trải qua điều gì? Làm sao cô thoát được?”

Thủy Di Dao nghĩ một lát: “Thực ra tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ biết có thứ gì đó kéo tôi xuống sông, rồi kéo tôi bơi một vòng lên thượng nguồn.”

“Là một con cá.”

Phó đạo diễn cho người mở video để Thủy Di Dao xem.

Cô nhận lấy máy tính bảng, nhìn thấy cảnh mình rơi xuống nước trên màn hình. Ngay sau khi cô rơi xuống, một cái đuôi cá màu vàng lướt qua mặt nước, rồi biến mất chỉ trong khoảnh khắc.

Đuôi vàng, đó chính là đuôi của cô.

Sau khi rơi xuống nước, cô đã lộ nguyên hình.

“Ồ, con cá vàng lớn à…” Cô tắt video và chuyển chủ đề, hỏi phó đạo diễn: “Chuyện này có tính là tai nạn lao động không?”

Lúc đó cô đã kêu cứu, nhưng tổ chương trình đã phớt lờ. May mắn là cô vẫn trở về, nếu cô thật sự chết dưới nước thì chương trình này chẳng cần làm tiếp nữa.

Phó đạo diễn: “Yên tâm đi, chúng tôi chắc chắn sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng.”

“Được, mọi người nhanh lên nhé.”

Đoàn đạo diễn đưa Thủy Di Dao về chỗ ở của cô rồi rời đi.

Về đến nơi, Thủy Di Dao tự thay một bộ quần áo sạch sẽ. Sau hai phút, cô buộc tóc lên, ngồi xuống trước máy tính, bật máy tìm kiếm thông tin về máy lọc nước biển.

“Máy lọc nước biển… có nhiều thật.”

Cô mở một trang web bán hàng ngẫu nhiên, thấy có khá nhiều sản phẩm máy lọc nước biển, cô chọn một cửa hàng có vẻ đáng tin.

Tập đoàn Thâm Hải, chuyên cải thiện môi trường biển, đã phát triển khá nhiều sản phẩm như vậy, là công ty lớn hợp tác với chính phủ.

Cô bấm vào một chiếc máy lọc nước biển có doanh số cao.

Giá bán 10.000.000 nhân dân tệ.

Cô dụi mắt và cẩn thận đếm số 0.

Mười triệu!

Cô lại xem chi tiết, một chiếc máy chỉ có thể lọc 100 mét khối nước biển, tương đương với không gian 5*5*4. Họ có hơn 50 người cá, ít nhất cũng phải có 500 mét khối cho mọi người ở.

Năm mươi triệu?

Thù lao của cô là bao nhiêu nhỉ…?

Cô tìm kiếm ký ức trong đầu.

Thù lao — 1 triệu/tập.

Hợp đồng của cô chỉ ghi hình một tập, tổ chương trình đã trả toàn bộ tiền, số tiền này cô phải chia 50/50 với công ty.

Vậy là còn năm trăm nghìn.

Một phần một trăm của năm mươi triệu.

Khoan đã, còn có hạt châu vàng kia, nước mắt người cá, không phải nói là nó đáng giá cả ngàn vàng sao?

Đúng, có thể bán thứ đó.

Vấn đề là thứ như nước mắt người cá, chắc chắn không thể bán qua kênh chính thống được. Hơn nữa, phải giữ bí mật, nếu không dễ gặp tai họa.

Chợ đen.

Mắt Thủy Di Dao tối lại, cô thành thạo tìm kiếm một trang web — Sâu Thẳm.

Chợ đen trực tuyến, kiếp trước cô từng thấy có người sử dụng trang này để giao dịch hàng hóa bất hợp pháp, vì là giao dịch bằng Bitcoin và có phương thức mã hóa đặc biệt, nên mức độ an toàn rất cao.

Chỉ vì nó an toàn tuyệt đối, nên nó được các giao dịch bất hợp pháp đặc biệt ưa chuộng để tránh bị cơ quan chức năng điều tra.

Quả nhiên, không lâu sau cô đã tìm được. Giao diện chợ đen này vẫn đơn sơ như vậy, nhưng rất sạch sẽ, không có cửa sổ quảng cáo nhấp nháy.

Chẳng mấy chốc cô đã đăng ký tài khoản thành công, làm theo hướng dẫn cho người mới, điền thông tin về “Nước mắt người cá”, rồi bắt đầu phiên đấu giá.

Mặt hàng đấu giá: 【Nước mắt người cá màu vàng.】

Giá khởi điểm: 【?】

Cô tra cứu, thấy tỷ giá hiện tại của một Bitcoin là 10.000 tệ. Cô tùy tiện điền 100.

Một triệu, thử xem sao.

Điền xong thông tin, cô nhấn nút bắt đầu phiên đấu giá.

Hệ thống thông báo: Nếu giao dịch thành công, hệ thống sẽ thu 1% phí giao dịch. Bạn có xác nhận bắt đầu phiên đấu giá không?

1%, nếu là 1 triệu thì phí giao dịch sẽ là 10 nghìn tệ. Đắt quá.

Nhưng không còn cách nào khác, đây là phương pháp an toàn nhất hiện tại.

Thủy Di Dao nhấn xác nhận, thông báo từ hệ thống hiện lên ở góc trên màn hình: Người bán “Ngọc” đang đấu giá vật phẩm —【Nước mắt người cá màu vàng】, giá khởi điểm【100 coin】!

-a116: Nước mắt người cá màu vàng là cái quái gì nhỉ?

-B169: Chắc trò lừa đảo, 0,01 coin thì tôi có thể mua về nghịch chơi.

Thủy Di Dao cũng không chắc chắn.

Thế giới này chỉ còn khoảng 50 người cá như họ, và những người cá hiện tại không ai bán thứ này, nên nước mắt người cá phải là thứ hiếm hoi. Hàng hiếm thì phải đắt là đúng rồi.

Nếu không bán được với giá 1 triệu, cô sẽ hạ xuống 500 nghìn, nếu vẫn không bán được thì cô sẽ bỏ, quay lại bán ngọc còn nhanh hơn.

Người mua “a” đưa ra giá thầu【200 coin】!

Thông báo đầu tiên xuất hiện, Thủy Di Dao ngạc nhiên, có người mua thật sao? Tên người mua đã được ẩn danh, làm cô cảm thấy không thực.

Mới đầu đã tăng thêm 1 triệu à? Đúng là giàu có!

Người trên kênh công cộng còn kinh ngạc hơn cô.

-b169: Dám mua thứ không rõ nguồn gốc này sao!

-a116: Đúng là chơi lớn.

-F899: Có gì đâu, nếu thật sự là nước mắt người cá vàng, thì giá này tôi có thể trả gấp đôi.

Ngay khi người này vừa nói xong, thông tin đấu giá đã cập nhật.

Người mua “b” đưa ra giá thầu【400 coin】!

400 nghìn tệ!

Ghê gớm thật, nói gấp đôi là gấp đôi.

Người mua “c” đưa ra giá thầu【400,5 coin】!

Người mua “d” đưa ra giá thầu【400,8 coin】!

Thậm chí còn xuất hiện số lẻ, có vẻ như giá của nước mắt người cá vào khoảng này.

Người mua “b” đưa ra giá thầu【401 coin】!

Người mua “c” đưa ra giá thầu【401,5 coin】!

Người mua “d” đưa ra giá thầu【401,8 coin】!

Chỉ có bốn người mua ABCD đấu giá, nhưng ngoài A ra thì ba người còn lại chỉ tăng giá từng nửa coin một.

Vài lượt đấu giá nữa, giá đã tăng lên đến 408,5 coin.

Nửa coin là 5 nghìn tệ, Thủy Di Dao phấn khích không ngừng cập nhật thông tin.

Đột nhiên, các phiên đấu giá ngừng lại.

Thủy Di Dao dừng chuột, nhìn lên thông báo cuối cùng.

Người mua “a” đưa ra giá thầu【1000 coin】!

...10 triệu tệ? 10 triệu tệ thật sao!

Thủy Di Dao ngạc nhiên. Trong giới đá quý cô cũng từng thấy những viên ngọc có giá tương tự, nhưng những viên đó thường có chất lượng tốt, màu sắc đẹp, kích thước lớn, thậm chí có thể làm đồ cổ truyền đời.

Còn nước mắt người cá này, trông giống như một viên ngọc trai vàng, kích thước không lớn, lại mới được sản xuất cách đây hai tiếng, làm đồ cổ là điều không thể.

Nó có gì mà đáng giá đến vậy?

Hệ thống đếm ngược 10 giây, không ai đấu giá nữa, 10 triệu tệ giao dịch thành công. Thủy Di Dao nghe thấy tiếng thông báo từ tài khoản của mình.

Cô mở tài khoản ra xem, số dư là 990 coin, đúng rồi, còn 10 coin là phí giao dịch.

Đau lòng, 10 nghìn tệ tiền phí.

Thủy Di Dao ôm ngực.

“Đinh đông, người mua ‘Kim’ gửi tiền cho bạn, số tiền 10 coin, vui lòng kiểm tra.”

Cô sững sờ, mở giao diện giao dịch.

Kim: Phí giao dịch để tôi chịu.

Ngọc: Cảm ơn ông chủ!

Kim: Nước mắt người cá vàng, chỉ cần là thật, bao nhiêu tôi cũng mua, giá vẫn vậy.

Đúng là hào phóng. Vị khách này muốn hợp tác lâu dài sao?

Thủy Di Dao ngẫm nghĩ, chỉ cần nước mắt người cá xuất hiện trên thị trường, không khó để đoán ra sự tồn tại của người cá. Vậy nên người này đoán được cô có manh mối về người cá và muốn làm ăn lâu dài là chuyện bình thường.

Nếu theo lý, tốt nhất cô không nên bán thứ này nữa, mạng sống quan trọng hơn.

Nhưng cô đang rất thiếu tiền.

Ngọc: Phí giao dịch để tôi chịu là được, ông chủ đã bỏ ra quá nhiều tiền rồi, để ông trả phí nữa thì không hợp lý.

Kim: Không có gì là không hợp lý cả. Giá trị thị trường của nước mắt người cá vàng là khoảng 1 triệu tệ. Cô chọn sai thời gian đấu giá rồi, bây giờ là giờ làm việc, nếu cô đấu vào buổi tối lúc đông người, ai lại để những người đấu giá từng nửa coin kia lên tiếng.

Kim: Tôi nói vậy chỉ để cho thấy thành ý của tôi. Tôi muốn hợp tác lâu dài. Chỉ cần cô còn cung cấp, tôi sẽ thu mua toàn bộ với giá 10 triệu tệ, trong phạm vi 100 triệu tệ sẽ thanh toán ngay.

Kim: Tất nhiên, cô có thể thử đấu giá vào lúc 11 giờ đêm, khi có nhiều người, xem có thể đấu giá được bao nhiêu.

Kim: Sau khi thấy đúng những gì tôi nói, hãy quyết định có hợp tác với tôi hay không.

Ngọc: Không cần thử nữa. Ông chủ, 10 triệu, có hàng tôi sẽ trực tiếp tìm ông.

Kim: Tốt, giao dịch vui vẻ.

Ngọc: Giao dịch vui vẻ!

Thật là quá vui rồi.

10 triệu tệ dễ dàng đến thế sao.

50 triệu tệ, 5 giọt nước mắt là xong.

Cô phải khóc thôi.

Không được, giờ cô lại không khóc nổi, chỉ muốn cười.

Vừa cười, cô vừa mở trang web đã lưu trước đó và nhanh chóng đặt mua một máy lọc nước biển.

Cô cười suốt 10 phút mới dừng lại.

Không được, ngừng cười đi, bây giờ phải khóc. Khóc ra hai bao tải nước mắt, một đêm trở thành triệu phú.

Nhưng tâm trạng không đúng, khóc không nổi.

Liệu… dùng hành tây xát vào mắt có được không nhỉ?

-------------

Nvy: Hic giá tệ mình kh rõ với tra gg đế áp vào nên có thể sẽ tùm lùm.Mong mấy mom thông cảm 🥲

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play