Đạo diễn nhìn qua màn hình giám sát bên cạnh, mọi người đều tập trung vào việc quay lén người kia, ai cũng đang mắng cô ta. Cả fan của Bạch Ca Ca và Ảnh đế Ngao đều đang cảm ơn Thủy Di Dao.

Ông bước ra, cười nhẹ: “Được rồi, mọi người về vị trí đi, chúng ta tiếp tục công bố quy tắc ăn sáng.”

Quay chương trình tạp kỹ thế này không sợ bị cư dân mạng mắng, chỉ sợ chương trình nhạt nhẽo, không có điểm nhấn. Bây giờ chuyện này xảy ra rồi, cư dân mạng sẽ ngay lập tức đưa nó lên top tìm kiếm, không cần đoàn làm phim tự mua. Đây không phải chuyện xấu.

Đạo diễn không truy cứu nữa, bắt đầu tiếp tục ghi hình.

“Hệ thống bình chọn đã mở từ hôm qua. Từ giờ trở đi, bữa sáng của chúng ta sẽ được phân chia theo phiếu bầu.”

“Chúng ta dùng hệ thống bình chọn công khai, mỗi người một phiếu, và có cơ chế giám sát hoàn thiện. Vì vậy, các bạn không cần lo lắng về việc gian lận phiếu.”

“Ai có số phiếu hiện tại cao nhất sẽ được bữa sáng sang trọng.”

Đạo diễn chỉ vào một khay thức ăn trên bàn, bên trên có nắp đậy, trên nắp viết bằng chữ thư pháp lớn “Bữa sáng sang trọng.” Ông mở nắp khay ra, bên trong là một đĩa bánh bao nhỏ và một bát cháo.

“Ai có số phiếu ít nhất sẽ nhận bữa sáng nghèo nàn.”

Ông lại mở một khay khác, trong khay có một đĩa nhỏ, trên đĩa chỉ có một hạt gạo trắng.

Thủy Di Dao liếc nhìn và buột miệng: “Cái này không gọi là bữa sáng nghèo nàn, cái này gọi là không có bữa sáng.”

Đạo diễn: “Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ thống kê số phiếu.”

Thủy Di Dao bỗng có linh cảm xấu.

Cô nhớ trong tiểu thuyết có đề cập, ngôi sao Thủy Di Dao trùng tên với cô, nhờ khuôn mặt mà rất nổi tiếng, nhưng lại làm việc không suy nghĩ, gây thù chuốc oán nhiều, đa phần mọi người đều kêu cô ta rời khỏi giới giải trí.

“Ngạo Vận, số phiếu 55,632.”

“Bạch Ca Ca, số phiếu 55,244.”

“Khâu Tiểu Hi, …”

“…”

“Thủy Di Dao, số phiếu ——”

Đạo diễn dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Thủy Di Dao: “54,242.”

Ngoài dự đoán, khá cao đấy? Cũng không kém Bạch Ca Ca là bao.

Thủy Di Dao vừa định vui mừng thì đạo diễn lại nói tiếp: “—— Âm.”

Nụ cười của cô đông cứng lại, lập tức nhìn đạo diễn với vẻ không thể tin nổi: “Cái này, bình chọn mà, có thể âm được sao?”

Đạo diễn giải thích:“Chúng tôi hoàn toàn áp dụng hệ thống bình chọn công khai, mỗi người chỉ có một lần bỏ phiếu, nhưng có thể bỏ phiếu phủ quyết thay vì ủng hộ.”

Thủy Di Dao đã hiểu.

Ý là có những người không bỏ phiếu ủng hộ cho ai mà chỉ để dành để phủ quyết cô.

Vì vậy cô bị âm điểm.

Đạo diễn chỉ vào bữa sáng nghèo nàn và nói với Thủy Di Dao: “Đây là bữa sáng của cô hôm nay.”

Thủy Di Dao nhìn với vẻ khinh bỉ vào khay bữa sáng nghèo nàn với một hạt gạo trên đó, đảo mắt rồi lắc đầu: “Tôi tự đi tìm đồ ăn.”

Cô quay lưng bước ra ngoài.

Nhân viên định gọi cô lại nhưng đạo diễn ngăn họ: “Để cô ấy đi.”

Máy quay theo sát cô ra ngoài.

Thủy Di Dao nghe thấy máy quay đi theo, bước chân chậm lại, quay người về phía ống kính và xắn tay áo lên: “Tôi có tay có chân, sợ gì không kiếm được đồ ăn?”

Người quay phim ngẩn người. Không thể phủ nhận, khi Thủy Di Dao xắn tay áo lên trông rất có khí chất của “đại tỷ”.

Anh ta cúi đầu tỉnh táo lại. Đây chẳng qua chỉ là một bình hoa chỉ biết làm trò.

Anh không tin Thủy Di Dao có thể kiếm được đồ ăn. Dân làng đã được dặn trước không cung cấp đồ ăn. Điểm nhấn của chương trình là việc Thủy Di Dao gặp khó khăn khi tìm đồ ăn, từ đó mới có nội dung để bàn luận.

Cư dân mạng cũng nghĩ như vậy.

Nhưng nửa tiếng sau, khi nhìn thấy trong ống kính xuất hiện món súp trứng hoa phượng, bánh hành chiên và canh mướp, mọi người đều không tin nổi.

Nếu không tận mắt nhìn thấy Thủy Di Dao nấu, ai mà tin được?

Và bề ngoài các món ăn trông cũng rất ngon.

Đúng vậy, cô không hề hỏi xin dân làng mà tự hái rau trong vườn và nấu ngay trên bếp củi.

Thủy Di Dao bưng khay bữa sáng, mỉm cười với ống kính: “Còn nhiều món hơn cả bữa sáng sang trọng của các người đấy, sao hả?”

“Đói là không thể đói được đâu.”

- Làng An Lạc trên đầu lưỡi.

- Thật không ngờ lại khiến tôi thấy đói.

- Cô ấy sao mà quen tay thế.

- Cái bếp cũ đó mà cô ấy cũng dùng được dễ vậy?

Phó đạo diễn nhìn màn hình với dòng bình luận trực tuyến bay qua và ngước lên nhìn Thủy Di Dao, rất bất ngờ.

Cô ấy thực sự kiếm được đồ ăn? Và nấu rất nhanh gọn, thành công ngay lần đầu. Đây là lần đầu tiên kể từ khi cô gia nhập đoàn phim mà ngoài việc được khen vì khuôn mặt xinh đẹp, cô lại nhận được những lời khen tích cực như vậy.

Sau khi ăn sáng, Thủy Di Dao trở lại đại sảnh.

Cô lặng lẽ đi phía trước, ngón tay khẽ chạm vào một chỗ phồng trên ngón tay và trong lòng cảm thấy kinh ngạc.

Cơ thể này của mỹ nhân ngư cũng thật quá đáng.

Mới làm có một chút mà đã nổi phồng lên rồi.

Việc tốn sức nhất có lẽ chỉ là đánh một quả trứng thôi?

Khi còn nhỏ lần đầu tiên cầm dao khắc, cô còn không bị phồng tay nhanh thế này.

Chương trình này là về trải nghiệm cuộc sống nông thôn chậm rãi, các hoạt động không quá dồn dập.

Sau bữa sáng có một hoạt động chung: câu cá.

Cá câu được sẽ là bữa trưa.

Đạo diễn nhìn mọi người trong đại sảnh và nói: “Câu cá là một kỹ năng. Lần này chúng tôi mời một khách mời đặc biệt, người từng đạt chức vô địch trong một cuộc thi câu cá.”

Đạo diễn nói thêm: “Anh ấy là người đứng đầu của một tập đoàn gia đình và là doanh nhân trẻ xuất sắc nhất hiện nay.”

Doanh nhân trẻ?

Thuye Di Dao cũng từng được gọi là “đại diện thanh niên xuất sắc”, vì vậy cô biết rằng "thanh niên" chỉ những người từ 15 đến 44 tuổi.

Người đứng đầu doanh nghiệp chắc khoảng hơn 40 tuổi?

“Chúng ta hãy ra bờ sông thôi, khách mời đặc biệt đã chờ chúng ta ở đó rồi.”

Các nghệ sĩ cũng phối hợp: “Rất mong chờ.”

Mọi người cùng nhau di chuyển đến bờ sông.

Trên đường đi, Thủy Di Dao nhớ lại nội dung trong tiểu thuyết.

Khách mời câu cá? Câu cá là ai nhỉ… Đúng rồi, là anh ta!

Sắc mặt Thủy Di Dao thay đổi.

Ngao Lệ, người đứng đầu Tập đoàn Ngao thị, có bối cảnh thâm sâu, tuổi trẻ tài cao. Anh ta kiểm soát phần lớn giao dịch hàng hải trên toàn lục địa, được mệnh danh là “Vua Thuyền”. Anh ta cũng nhúng tay vào kinh doanh dầu mỏ, làm ăn rất lớn.

Chính vì Ngao gia là hậu thuẫn của nam chính nên mọi người đều nói — nếu nam chính không nỗ lực thì sẽ phải về nhà thừa kế gia sản khổng lồ.

Anh ta tham gia chương trình này hoàn toàn vì nam chính. Anh ta là nhị thúc* của nam chính Ngao Uẩn và Ngao Uẩn là người thừa kế tiếp theo mà anh ta nhắm đến.

[*Nhị thúc nôm na là chú đứng hàng thứ 2,mình kh biết dịch sao cho hay nên để nguyên]

Điều đó không quan trọng, điều quan trọng là anh ta là kim chủ của Thủy Di Dao.

Sau khi nữ chính và Thủy Di Dao cắt đứt quan hệ, cô đã phơi bày những bức ảnh thân mật giữa Thủy Di Dao và kim chủ, giáng một đòn chí mạng cho Thủy Di Dao. Người trong ảnh chính là Ngao Lệ.

Ảnh là do Ngao Lệ tự đưa cho nữ chính.

Trong tiểu thuyết, Ngao Lệ tham gia chương trình này và tận mắt chứng kiến Thủy Di Dao công khai và ngầm đối đầu với Bạch Ca Ca, và quấn lấy cháu trai mình, nên anh ta tức giận, đưa ảnh cho Bạch Ca Ca.

Nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra nữa, đúng không?

Cô đâu còn đối đầu với Bạch Ca Ca. Vậy Ngao Lệ chắc sẽ không đưa ảnh ra nữa?

Rất nhanh, tổ đạo diễn dẫn các nghệ sĩ đến bờ sông, nơi đã chuẩn bị sẵn dụng cụ câu cá. Bên bờ sông có một người đang mặc đồ thể thao, ngồi câu cá. Chỉ thấy lưng anh ta.

Phía sau anh ta còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen.

“Người đó là… Ngao Lệ! Đó là Ngao Lệ!”

Rất nhanh có người nhận ra, kích động không thể kiềm chế.

Chỉ nhìn bóng lưng mà cũng nhận ra?

Đến gần hơn, người bên bờ sông mới hơi nghiêng đầu và khẽ gật đầu với họ.

Nhìn rõ người đó, Thủy Di Dao ngẩn người.

Anh ta khá đẹp trai.

Trông chưa tới ba mươi.

Cô quay lại nhìn Ngao Uẩn trong nhóm, Ngao Uẩn nổi tiếng trong giới giải trí vì ngoại hình, rất điển trai.

Nhưng Ngao Lệ còn đẹp trai hơn.

Đặc biệt là đôi mắt, sâu thẳm như biển đêm, khiến người bị đôi mắt ấy nhìn vào cảm thấy áp lực rõ rệt.

Anh ta chỉ ngồi đó, khẽ gật đầu, giọng nói của mọi người tự dưng nhỏ hẳn lại.

Giống hệt những lãnh đạo cấp cao mà cô từng gặp, đủ uy nghiêm.

Đạo diễn bước lên trước, đưa tay ra bắt với vẻ lịch sự hơn thường ngày, kèm theo nụ cười thân thiện: “Ngao Lệ tiên sinh.”

Ngao Lệ đứng dậy, cũng đưa tay ra: “Đạo diễn Quách.”

Sau khi hai người bắt tay, đạo diễn bắt đầu giới thiệu từng nghệ sĩ cho Ngao Lệ.

Khi đến lượt Thủy Di Dao, biểu cảm của Ngao Lệ không có gì thay đổi, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu với cô.

Vị tư bản này trông có vẻ là người đàng hoàng. Lần này cô không đối đầu với Bạch Ca Ca, nên vị "Vua Thuyền" này chắc không đưa ảnh cho Bạch Ca Ca đâu nhỉ?

Sau phần giới thiệu, mọi người về vị trí của mình để bắt đầu câu cá.

Khi tất cả đang tranh giành chỗ ngồi cạnh Ngao Lệ, Thủy Di Dao vội vàng chọn ngay vị trí ở góc xa nhất.

Cô muốn tránh xa vị tư bản và gia đình anh ta, không muốn gây chuyện.

Trong khi những người khác mải mê hỏi Vua Thuyền về cách câu cá đúng kỹ thuật, Thủy Di Dao đã tự mình gắn mồi và thả câu xuống nước.

Cô cầm cần câu, ngồi trên ghế, chăm chú nhìn phao câu.

Vừa mới thả câu thì bất ngờ, phao động đậy. Nước sông bắt đầu sủi bọt.

Có cá cắn câu rồi? Nhanh vậy sao?

Thủy Di Dao mắt sáng lên, cố hết sức kéo cần câu lên.

Nhưng không kéo nổi.

Cô nghiến răng, dùng thêm sức nhưng lực kéo từ dưới nước cũng rất mạnh.

“Trời ơi, ai đó giúp tôi với, nặng quá! Chắc là cá lớn rồi!”

Cô vừa kéo mạnh vừa gọi to về phía đạo diễn.

Phó đạo diễn định bảo người lên giúp cô, nhưng nhìn thấy bình luận trực tuyến trên màn hình.

- Diễn xuất thật quá mức, giả tạo ghê.

- Cô ta chỉ muốn Vua Thuyền giúp đỡ thôi.

- Mới thả câu mà đã có cá sao?

Phó đạo diễn dừng lại, không cho nhân viên lên giúp. Ai trong số nghệ sĩ hay Vua Thuyền đều có thể tạo thêm đề tài bàn luận.

Thủy Di Dao lại cố sức kéo mạnh, cô không tin con cá này nặng hơn mình!

Không đúng, lực kéo này… Cô nghĩ đến chuyện buông tay.

“Bõm!”

Đột nhiên, Thủy Di Dao bị kéo mạnh về phía bờ sông và rơi xuống nước.

“Cứu tôi với—”

Trong tiếng la hét của cô, mọi người thấy một chiếc đuôi cá lớn màu vàng lóe lên trên mặt nước rồi lập tức biến mất.

Đoàn làm phim hoảng hốt: “Cứu người!”

Nhân viên đứng trên bờ sông, lưỡng lự nhìn xuống dòng nước.

Đạo diễn: “Đuôi cá màu vàng, chỉ là cá thường thôi, không phải cá mập. Nhanh, xuống nước, xuống nước!”

Thấy đúng là đuôi cá vàng và dòng sông này không quá lớn, không có loài cá dữ, các nhân viên mới bắt đầu sử dụng dụng cụ cứu hộ, lần lượt nhảy xuống nước.

·

Thủy Di Dao sợ cứng người, tim đập thình thịch.

Một cái đuôi cá khổng lồ!

Và có một sức mạnh lớn đang kéo cô xuống nước.

Cô ra sức quẫy tay, cố gắng nổi lên nhưng chân cô không biết vì sao lại không thể cử động, chỉ có thể nhanh chóng chìm xuống.

Cho đến khi có ai đó nắm lấy tay cô, ngăn cô tiếp tục chìm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play