Chương 10: Ngủ Chung (1)
Cũng đúng, người khác cũng không phải mù, vị trí của những quả dại này ai cũng biết, chứ đừng nói là còn có mấy đứa trẻ từng giờ từng phút nhớ thương những dã quả này, có thể sót lại mười con cá lọt lưới này, là bởi vì ở chỗ này tương đối sâu, trẻ con được dặn dò là không thể tiến vào quá sâu.
Sau khi thấy trời đã muộn, nên trở về ăn cơm trưa được rồi, Trần Kiến Quân chỉ có thể dọn đường hồi phủ, về phần mấy quả hồng nửa xanh nửa đỏ này, về nhà ăn cơm xong rồi ăn.
Trần Kiến Quân cố ý chọn một con đường khác để đi về nhà, hy vọng có thể tìm thấy vài thứ khác, đúng là có tìm thấy một thứ khác thật, trên cây treo một tổ ong không lớn không nhỏ, trong nháy mắt anh đã tưởng tượng đến mùi vị ngọt ngào của mật ong, nhưng ong mật là biết chích người, sau đó anh nghĩ đến không gian của anh, chứng tỏ sinh vật khác đi vào sẽ chết, đúng không?
Nếu vậy... Anh có nên thử không?
Có thể sẽ chết vì đám ong mật bên trong, tuy rằng có hơi tiếc nhưng vì một miếng ăn, anh cũng đành phải liều mạng, tạm thời không nghĩ được gì nhiều.
Đi tới dưới gốc cây, tới khoảng cách vừa đủ thì nhanh chóng đưa toàn bộ tổ ong vào không gian, cũng may lúc này phần lớn ong mật còn ở bên ngoài vất vả hái mật hoa nên không ở nhà.
Ý thức của anh đắm chìm trong nông trại, nhìn thấy tổ ong trong sân, cao khoảng 15 centimet, Trân Kiến Quân giết chết những con ong mật, sau đó đi ra ngoài, tổ ong dùng lá lớn bọc lại, rồi nhanh chóng quay trở về nhà, có tổ ong này trong tay, chuyến đi này cũng không phải là vô ích, mật ong là một thứ tốt.
Người làng họ muốn ăn cũng khó, muốn mua kẹo phải có vé bán kẹo, giá cũng không rẻ, mua cũng khó.
Đi đến đại lý cung cấp và tiếp thị để mua cũng không chắc đã có hàng để bán.
Anh đang đi trên đường bỗng nhìn thấy bóng người từ xa xa, trong nháy mắt đã đem cất tổ ong vào trong không gian nông trại.
Kết quả vừa về đến nhà thì tình cờ gặp Lưu Thiên Phương, đối phương nhìn thấy trong tay anh chỉ cầm có dây leo, bây giờ không thể lấy tổ ong và hoa hồng ra được.
Ừm, nếu có người nhìn thấy trong tay anh không có gì hết mà về đến nhà lại có đồ vật thì không biết giải thích thế nào.
Lưu Thiên Phương cũng không thất vọng, nếu như ai lên núi đều có thu hoạch thì mọi người đã sớm chạy lên đó như ong vỡ tổ rồi.
Sau bữa trưa, họ ngồi nghỉ một lát, chờ đến khi mặt trời không còn chói chang nữa thì họ bắt đầu ra ngoài làm việc với chiếc mũ rơm cũ nát.
Không có gì bất thường trên khuôn mặt của Trần Kiến Quân, thực tế thì anh đang âm thầm xoa bóp cái eo của mình.
Mãi mới đến lúc tiếng còi vang lên, bọn họ giải tán.
Anh nói một câu với Trần Lão Tam rồi à nhanh chóng lên núi.
Nếu anh không lên núi thì anh ta không có lý do gì để lấy ra đồ của mình.
Đợi đến khi thời gian gần đủ rồi, anh sẽ trở lại với tổ ong và hoa hồng.
Nhìn thấy tổ ong, Lưu Thiên Phương không vui vẻ hay bất ngờ mà là đánh anh ta một cái: "Sao con lại đi kiếm thứ này thế? Bị đốt vui vẻ lắm à? Con có nhớ Tam Oa Tử nhà bên cạnh bị đốt như đầu heo không hả, phải mất bao lâu mới trở lại bình thường?”
"Con chắc chắn mới dám làm mà." Anh nhỏ giọng phản bác, nếu như không nhờ vào không gian, anh cũng không dám trêu chọc ong mật.
Trần Lão Tam đã cầm một con dao nhỏ và bình bắt đầu thu hoặc mật ong.
Mật ong với sáp ong được tách ra và xếp gọn vào bình, còn lại nhộng ong cũng không được lãng phí, món này chiên lên ăn rất ngon.
Lưu Thiên Phương sao lại không biết tính tình của anh được, bà lườm anh một cái rồi xách mớ nhọng ong đã được lựa ra đi vào trong bếp.
Không lâu sau đã nghe được tiếng chảo nồi khua vào nhau, cùng lúc đó, một mùi thơm nức cũng bay ra.