*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa hè, năm 2006…

Ba mẹ Giang Ninh ly hôn, cô từ họ Trần đổi thành họ Giang. Sau đó cô theo mẹ về Tần Thành. Hai mẹ con dắt díu nhau, lê những bước dài mệt mỏi trong một con hẻm dài, sâu hun hút bẩn thỉu, ọp ẹp.

Những con ngõ nhỏ chật hẹp, những ngôi nhà lụp xụp chen chúc ở một góc, hai bên đường phố san sát các cửa tiệm nhỏ kiểu xưa, bán đủ thứ, hoàn toàn có thể thỏa mãn được mọi nhu cầu sinh hoạt cho người dân khu này. Trên

tường dán dày đặc các tờ quảng cáo, khói bụi đầy trời. Sau cơn mưa, con ngõ nhỏ rải rác đầy các vũng nước đọng, dưới ánh nắng mặt trời gay gắt bốc lên một thứ mùi hôi thối, khó chịu.

Giang Ninh kéo chiếc vali to dẫm lên mặt đất lởm chởm, đủ thứ ổ gà, ổ voi trên mặt đất tiến vào một căn nhà cấp bốn u ám. Căn nhà cấp bốn này rất đông người ở. Vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, trên hành lang treo đầy quần áo hoàn toàn che lấp hết ánh sáng từ bên ngoài khó khăn lắm mới xuyên qua tầng tầng lớp lớp những căn nhà xập xệ rọi vào được.

Giang Ninh theo sau lưng mẹ, vất vả leo lên được lầu bốn, xuyên qua hành lang tưởng chừng dài bất tận, cùng mùi ẩm mốc gay mũi, cô bé đến được nhà bà ngoại.

Nhà bà vừa nhỏ, vừa chật, cánh cửa gỗ ọp ẹp mỗi lần mở ra lại kẽo kẹt kêu lên. Một chiếc đèn không sáng lắm được treo giữa phòng khách. Giang Ninh chậm rãi bước vào, mợ cô vừa thấy hai mẹ con lập tức ném mạnh ly thuỷ tinh xuống gần bàn chân cô.

Mảnh vỡ bắn tung tóe, vì Giang Ninh mặc váy ngắn, cho nên một mảnh thuỷ tinh sượt qua bắp chân, cứa rách một đường trên người Giang Ninh. Vết rách đau rát, rơm rớm máu.

Mẹ kín đáo đưa cho cô 10 đồng, nhanh chóng đẩy Giang Ninh ra khỏi cửa.

Giang Ninh đứng trong hành lang nhìn bốn phương tám hướng, ánh mắt đầy dò xét. Phía sau là tiếng chửi rủa xối xả, cô nắm chặt 10 đồng trong tay, không biết phải làm sao.

Cô thuận theo cầu thang xám xịt, cũ kĩ đi xuống.

Có người đẩy xe hàng trên con ngõ nhỏ chật hẹp, có người bày hàng bán hai bên đường. Mùi đồ ăn thơm ngào nhạt nóng hôi hổi thi nhau ập đến, con đường dù không lớn nhưng vô cùng náo nhiệt, tất bật.

Không khí nóng như thiêu như đốt, ven đường những hàng Nữ Trinh Tử (1) cao lớn đang nở hoa chi chít. Vài cánh hoa trắng phớt vàng phiêu lãng trong gió, thuận theo làn gió mang theo hơi nóng hầm hập rơi xuống cổ áo người qua đường.

Tất thảy mọi thứ đều quê mùa, xập xệ, và nghèo nàn…

Xe điện phóng nhanh như tên bắn lao vụt qua cuốn cát bụi bay mù lên, những người ngồi ven đường, trong các gánh hàng ăn dường như đã sớm

quen thuộc, mặt không đổi sắc, chuyên tâm giải quyết việc của mình.

Giang Ninh định tìm chỗ nào đó ngồi nghỉ, nhưng trên đường chen chúc các gánh hàng rong, các xe đẩy đồ ăn, nơi duy nhất trống là bên cạnh thùng rác. Trên nắp chiếc thùng rác bẩn thỉu, một con mèo nhỏ gầy trơ xương đang liếm láp bộ lông lốm đốm xơ xác của mình.

Một người một mèo bốn mắt nhìn nhau, đều là những kẻ lang thang giữa cuộc đời.

Chú mèo trầm mặc Giang Ninh, Giang Ninh cũng lẳng lặng nhìn lại nó.

Cuối cùng vẫn là con mèo chủ động, duỗi duỗi cái đầu nhỏ cọ cọ vào chân cô, ỏn à ỏn ẻn kêu lên mấy tiếng.

Giang Ninh vào cửa hàng tạp hoá nhỏ gần đó mua một cái bánh mì lạt, và hai cây lạp xưởng gà hun khói, ngồi xổm ở cầu thang phía sau thùng rác tách đồ ăn thành từng miếng nhỏ để gọn trên đất. Con mèo hoang thấy vậy, cúi đầu ăn như như hổ, đến nỗi mấy lần bị sắc. Giang Ninh gối cằm lên đầu gối, đeo tai nghe lên, lẳng lặng nhìn chú mèo con đang đánh chén đồ ăn ngon lành.

Mặt đất bị ông trời hun cả ngày càng lúc càng nóng, trong không khí nồng nặc mùi khói bụi và xi măng.

Đúng lúc này tiếng xô xát từ đâu vọng lại, ban đầu Giang Ninh không chú ý. Cô đeo tai nghe, bài đang phát là bản nhạc cô thích nhất: Ngày Tận Thế của Châu Kiệt Luân.

Đến khi cô nghe thấy động tĩnh. trận đánh nhau dã man kia đã vào hồi cuối: máu hòa cùng nắm đấm, và những tiếng chửi rủa điên cuồng.

Thiếu niên cao gầy mặc áo phông đen một chọi ba. Phần xương lông mày thiếu niên dính máu, ánh mắt hung ác, quyết liệt, động tác dứt khoát, lăng lệ. Ba người kia mang theo vũ khí, mỗi tên cầm một thanh gỗ lớn dài nửa mét, vậy mà vẫn không thể chiếm thế thượng phong.

Thiếu niên một cước đá bay tên nam sinh duy nhất còn trụ lại được ngã đập mạnh lưng vào thùng rác bên cạnh. Thùng rác đổ ào xuống, chú mèo con bị dọa sợ cuồng cuống nấp vào sâu bên trong đống rác. Còn Giang Ninh vẫn ngồi ngẩn người một góc, giống như đang hờ hững xem một đoạn phim với tâm trạng dửng dưng.

Cậu thiếu niên lau vết máu trên mặt, xoay người nhặt chiếc gậy gỗ trên mặt đất, tai nghe màu trắng rơi xuống cổ. Ánh trời chiều đỏ rực dán lên hàng xương quai xanh rõ nét, cân đối, và nửa sườn mặt tinh tế như tượng tạc.

Cậu ta có khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, khí chất ngang ngược, bất cần chẳng khác nào mấy tên bad boy bất lương trong manga, mũi cao, mắt sâu, nét mặt mang một vẻ bướng bỉnh mà kiệt ngạo, mái tóc ngắn, đen nhánh cơ hồ dán sát vào da đầu càng làm nổi bật nét nguy hiểm, ngang tàng của cậu ta.

Cậu thiếu niên đi tới, cầm theo cây gậy gỗ, đôi mắt đen như mực chằm chằm nhìn Giang Ninh.

“Dựng thùng rác lên đi.” Giọng cậu thiếu niên lãnh đạm, dửng dưng, âm cuối có hơi trầm.

Giang Ninh vội vàng đứng dậy định đặt thùng rác lại vị trí cũ, đúng lúc này cậu thiếu niên kia giơ gậy ngăn cô lại, hất cắm về phía tên nam sinh vừa bị đánh đang nằm quằn quại trong đống rác, chậm rãi nhắc lại: “Tao nói mày dó.”

Giang Ninh đứng một chỗ không biết phải làm sao. Thùng rác được dựng lên.

Cậu thiếu niên kia ném cây gậy gỗ sang một góc, hờ hững rút khăn giấy lau ngón tay dính máu, lại nhét tai nghe vào lỗ tai, đi được hai bước, cậu ta đột nhiên trở lại rút từ trong túi quần một chiếc băng dán cá nhân sạch sẽ đưa cho Giang Ninh.

“Chân của cậu đang chảy máu.”

Ngón tay cậu ta cực kỳ đẹp, màu da trắng sáng, xương ngón tay rõ ràng, từng đốt thon dài mạnh mẽ. Cậu ta chìa tay ra đưa băng dán cho cô. Lòng bàn tay sạch sẽ với những đường vân sắc nét.

Giang Ninh vươn tay nhận lấy.

Cậu ta đi về hướng góc đường, đỡ chiếc xe đạp địa hình dựng lại cẩn thận, dáng người cậu ta khá cao, hai chân dễ dàng đặt xuống đất dù đang ngồi trên yên. Rồi chỉ khẽ đạp lấy đà một cái, chiếc xe đạp nhanh chóng lao qua những con phố cổ xưa, ngoằn ngoèo, biến mất nơi khúc ngoặt cuối con đường.

Làn gió khẽ làm bay góc áo cậu ta, Giang Ninh vẫn còn nhớ mãi tấm lưng cõng ánh hoàng hôn khi đó, ánh chiều tà kéo chiếc bóng kia in dài trên đất, cô cứ mãi nhìn theo, cho đến tận khi bóng hình kia hoàn toàn biến mất.

“Giữa mịt mù u ám của thế gian, liệu có khiến anh quên em là ai…”



Điện thoại báo thức đầu giường vang lên bài Ngày Tận Thế của Châu Kiệt Luân.

Trời còn chưa sáng, những ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài rọi qua khe cửa len lỏi vào căn phòng tối tăm, mờ mịt.

Giang Ninh đã hoàn toàn tỉnh giấc, vươn tay tắt chuông báo thức trên tủ đầu giường, lại trở tay đặt lên trên mặt. Không gian lần nữa rơi vào tăm tối.

Giấc mơ quá chân thật, tựa như có thể ngửi được mùi hương của mùa hè năm đó.

Nóng bỏng, bí bích, từng hàng cây Nữ Trinh Tử xanh rờn bị mặt trời thiêu đốt ngả vàng cháy, những cánh hoa trắng phớt vàng rơi trên cổ áo cô có chút ngứa… cậu thiếu niên năm nào, cơn gió thổi bay góc áo người đó khi ấy, cả tiếng ồn ào nơi con phố hẹp… tất cả tựa hồ vẫn còn văng vẳng bên tai.

Phòng khách vang lên tiếng mở cửa, tiếng chìa khoá tra vào ổ “răng rắc” vang lên.

Giang Ninh thả tay xuống, kéo chăn che đầu.

Hôm qua gần cuối ca trực lại có một ca phẫu thuật gấp, sau khi hoàn thành xong xuôi đã là hơn 12 giờ đêm, cô vừa đặt lưng xuống đã ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ chập chờn vậy mà lại nhớ tới lần đầu gặp Lâm Yến Thù. Tiếng loạt xoạt vẫn không ngừng vang lên.

Một chuỗi âm thanh khác thi nhau vọng đến, tiếng bóc giấy nilon, tiếng mở cửa tủ lạnh, tiếng hộp nhựa vang lên trong phòng bếp, tiếng túi ma sát trên nền đá cẩm thạch, tiếng vòi nước, tiếng bọt nước bắn lên, tiếng mở bếp ga…

Giang Ninh thở dài một hơi, không thể vào giấc được nữa, kéo chăn, đứng dậy, với tay lấy bộ quần áo quần giặt, mở cửa phòng ngủ bước ra.

Bà Giang Mai từ phòng bếp thò đầu ra, quan tâm hỏi con gái: “Tỉnh rồi à?”

“Mẹ, sao mẹ dậy sớm thế?” Giang Ninh cầm một bộ quần áo bẩn bỏ vào phòng tắm, lại ngó ra phòng khách, “Buổi sáng mẹ không ngủ hay sao?”

“Bà ngoại con muốn uống canh gà, chợ bên khu này bán có bán gà sống, vừa tươi vừa rẻ, cho nên mẹ ghé mua luôn.” Bà Giang Mai mặc một chiếc áo len ngắn phối với quần vải cạp cao, trang điểm nhẹ nhàng, mặc dù đã hơn 50 nhưng vẫn còn tương đối trẻ trung, qua đường nét hài hoà trên gương mặt có thể đoán ra thời trẻ bà cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, “Tiện mang ít đồ ăn cho con. Con nhìn đi tủ lạnh chẳng có lấy thứ gì, cũng chẳng mua đồ bỏ vào.”

“Con không có thời gian mua, cũng không có thời gian nấu nướng ở nhà, tối hôm qua hơn 12 giờ con mới xong việc.” Giang Ninh vòng tay ấn ấn xương cổ, cô vẫn chưa tỉnh ngủ lắm, giọng nói mười phần mỏi mệt, “Cả ngày liên tiếp mấy ca phẫu thuật. Mệt chết.”

“Con đã add Wechat cậu bác sĩ bên khoa ngoại kia chưa?” Bà Giang vừa xếp trứng vào tủ lạnh vừa hỏi: “Con nhớ phải ăn trứng gà đấy. Một ngày ít nhất phải ăn một quả, mới đủ bổ sung chất dinh dưỡng cho cơ thể.”

Giang Ninh nhớ một tuần trước cô cũng luộc trứng gà ăn, đúng lúc đó bác sĩ trực ban gọi điện đến hỏi thăm tình hình của một bệnh nhân, đang nói chuyện thì một đám khói đen bốc lên từ phòng bếp, đến lúc chạy vào trứng gà đã biến thành than.

“Con chưa kịp add.” Giang Ninh xoa xoa mái tóc, ngáp một cái, “Không có thời gian.”

“Trái đất này thiếu con có phải ngừng quay luôn đâu?” Bà Giang tức giận mắng, “Làm gì mà bận mải đến mức đó?”

“Ở bệnh viện nhiều việc thế đó.” Giang Ninh đi vào phòng bếp mở hộp cafe ra.

Tiếng máy pha cafe đều đều vang lên, Gia Ninh nhìn về phía mẹ, hỏi: “Mẹ làm gì thế?”

“Làm trứng trần.” Bà Giang lấy đũa khuấy khuấy nhẹ vài cái, “Thừa lúc còn sống làm cho con thêm mấy lần trứng trần nữa, sau này chỉ sợ có muốn cũng chẳng làm được.”

Giang Ninh yên lặng một lát, mới quay đầu lại nói: “Chú ý làm theo lời căn dặn của bác sĩ, mẹ có thể sống thêm mấy chục năm nữa. Đừng bi quan như

vậy.”

“Vận số của mẹ vốn đã không mấy may mắn.” Bà Giang múc đồ ăn vào bát, động tác thong dong, từ tốn đáp: “Con không cần an ủi mẹ làm gì.”

Giang Ninh không biết phải nói gì nữa, cổ họng như bị một nắm bông nhét chặt, có chút khó thở.

Hai năm trước mẹ cô đi kiểm tra sức khỏe định kỳ phát hiện ra mình bị ung thư vú. Giang Ninh bỏ công việc đầy hứa hẹn tại Bắc Kinh, lập tức trở về Tân Thành, định cư tại thành phố mà cô đã từng thề sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay lại.

Bệnh ung thư là vậy, ngày ngày quanh quẩn với việc làm hoá trị, sau đó lại ở bên cạnh chăm sóc mẹ, giúp bà chữa bệnh.

“Khi còn thơ ấu mất cha, kết hôn chóng vánh với một người chỉ vừa gặp mặt, chịu đựng đau khổ hơn nửa đời người. Vất vả lắm mới nuôi được con khôn lớn, mẹ lại mắc phải căn bệnh quái ác này. Số mẹ đúng là đen đủi, người bình thường sao có thể gặp số mệnh không may đủ đường vậy chứ?” Bà Giang đậy nắp nồi, quay đầu nhìn Giang Ninh: “Giang Ninh trước khi mẹ chết, con định không cho mẹ thấy cảnh con kết hôn hay sao?”

Giang Ninh xoay người rời đi,không muốn hàn huyên thêm nữa, mỗi lần đề cập đến vấn đề này cả hai người đều chẳng nói với nhau được thêm mấy câu.

“Con Đi Đâu?” Bà Giang hỏi: “Vì lý do gì cứ nhắc đến hôn nhân con lại lảng đi? Chừng nào con mới chịu kiếm bạn trai đây?”

“Đi xem Wechat.” Giang Ninh trở lại phòng ngủ cầm điện thoại di động mở Wechat ra, nói: “Cố gắng để tìm đối tượng kết hôn.”

“Con nhất định phải lập gia đình.” Bà Giang nhìn Giang Ninh thăm dò, “Cái gì mà cố gắng? Con không chịu kết hôn mẹ có chết cũng không nhắm mắt nổi.”

Bà Giang nửa đời bất hạnh đều vì thất bại trong hôn nhân, vì thế bà vẫn luôn ôm chấp nhất với hôn nhân, mà sự thực cái “vận mệnh không may” kia, hơn phân nửa đến từ chính tích cách này của bà.

Giang Ninh cầm điện thoại, mở Wechat, một lời mời kết bạn mới gửi đến, cô nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ấn chấp nhận, sau đó vứt điện thoại di động sang một xó, đi thẳng vào phòng tắm.

Giang Ninh tắm xong, thay quần áo, đi đến phòng ăn.

Bà Giang đã chuẩn bị chu đáo bữa sáng với bánh mì nướng thơm phức và trứng vàng óng ánh, nóng hôi hổi. Giang Ninh kéo ghế ngồi xuống, rút ống hút cắm vào chai sữa bò.

“Con add cậu ta chưa?”

“Add rồi ạ.” Giang Ninh uống một ngụm sữa bò, lại cầm điện thoại di động lên, mở Wechat, nhìn thấy thông báo có một lời mời kết bạn mới vừa được gửi đến.

Giang Ninh ấn vào thông báo. Nội dung tin nhắn ngắn gọn, súc tích hiện ra: ‘Lưu Tân Phi - Bác sĩ khoa ngoại tim mạch: [Tôi là bác sĩ Lưu, người mà dì Giang giới thiệu.]’

Vậy người cô vừa add là ai?

“Add thêm.” Giang Ninh đưa di động cho mẹ kiểm tra: “Được chưa ạ?”

“Ngoan lắm. Nhớ thường xuyên trò chuyện với người ta đó.” Bà Giang đút một miếng bánh mì vàng óng, thơm lừng cho Giang Ninh, “Nếu hợp nhau, tết Trung thu nhớ dẫn cậu ta về gặp mẹ.”

“Con biết rồi.” Giang Ninh cắn một miếng bánh mì, kéo kéo màn hình điện thoại.

Người cô thêm vào lúc trước tên Song Mộc, lòng Giang Ninh thoáng run lên.

Hai chữ Mộc đứng cạnh nhau chẳng phải là Lâm đó sao? (*)

(*) Mộc [木] là cây; hai chữ mộc ghép với nhau thành lâm [林] là rừng. Ảnh avatar là một còn mèo trắng béo núc ních. Giang Ninh nhìn con mèo có chút mâu thuẫn. Cô đè nén nhịp tim đang đập loạn, chần chờ một lát mới dám ấn vào ảnh avatar của người kia.

Con mèo hất cằm, dùng đôi mắt ngạo kiều, khinh mạn nhìn xuống, như thể đang nói: [Đám human trần tục, ngu ngốc không đáng lọt vào mắt trẫm.]

Phía dưới còn có một hàng chữ: Có mắt như mù.

Rốt cuộc Song Mộc là chơi chữ hay chỉ là đồng âm? Người này là ai?

Giang Ninh nuốt miếng bánh mì xuống, bánh hơi khô xẹt có cuống họng có chút đau. Thần xui quỷ khiến, cô gõ xuống hai chữ: “Ai đó?”

Tin nhắn đã được gửi đi.

Bên kia hình như đang rep lại, đại khái tầm 1 phút đồng hồ trôi qua, màn hình của Giang Ninh lại sáng lên.

Song Mộc: [Bên bán nhà? Đúng không?] Giang Ninh:[???]

Giang Ninh: [Tôi không bán gì cả. Cũng chưa từng đăng status thông báo bán gì cả. Đằng ấy tại sao biết Wechat của tôi?]

Song Mộc: [Add nhầm.]

Giang Ninh gửi đi một dấu [?], đúng lúc này tin nhắn xuất hiện ký tự dấu chấm than màu đỏ.

Hệ thống gửi đến thông báo nhắc nhở: [Bạn đã không còn là bạn của Song Mộc. Hãy gửi lời mời kết bạn để Song Mộc nhận được tin nhắn của bạn….]

Đối phương đã xoá cô, quả thực là add nhầm.

“Con nhất định phải tìm một người tính cách tốt, đối xử dịu dàng, tôn trọng con. Đừng quá quan tâm tướng mạo, nhất định phải chọn người có nhân phẩm, có công việc, gia đình cũng phải có điều kiện một chút.” Bà Giang lại kẹp một chiếc bánh mì nữa bỏ vào đĩa của cô, “Ăn nhiều vào, con đang nói chuyện phiếm với cậu bác sĩ kia à?”

“Không ạ.” Giang Ninh đặt điện thoại di động xuống, cúi đầu từ tốn ăn sáng. Tâm trạng đang lơ lửng trên không chậm rãi hạ xuống, rồi dần dần chìm sâu vào lòng biển mênh mang.

Ngón chân vừa chạm đất, cô lúng túng giây lát mới thanh tỉnh đầu óc.

Cô cũng không hiểu nổi mình đang nghĩ gì nữa, vừa thấy cái tên Song Mộc kia, điều đầu tiên nảy ra trong đầu cô chính là Lâm Yến Thù.

Cũng may không ai có thể nhìn ra suy nghĩ hiện giờ của Giang Ninh, bằng không cô sẽ lập tức đóng gói hành lý bay ra khỏi trái đất ngay và luôn.

Lúc ra cửa, mẹ Giang Mai của cô lại dặn dò kỹ càng một lần nữa, nhắc đi nhắc lại con gái nhất định phải nói chuyện với anh chàng bác sĩ kia nhiều một chút.

Trời đã hoàn toàn tạnh ráo, trong bầu không khí thanh lãnh, thoang thoảng mùi hoa quế nồng nàn.

Giang Ninh lái xe khỏi tầng hầm, tia nắng đầu tiên từ nơi tiếp giáp giữa trời và đất xuyên qua cửa kính chiếu vào trong ô tô. Những tia sáng rực rỡ tuỳ ý tràn xuống nhân gian, thiêu cháy mặt đất vẫn lim dim trong cơn say ngủ, chiếc thảm lộng lẫy được dệt từ vô số ánh dương chậm rãi phủ xuống, đánh thức muôn loài.

Hôm nay cô có lịch khám cho bệnh nhân ngoại trú cho nên phải có mặt tại bệnh viện từ 8 giờ 30 phút.

Một tiếng trước khi bắt đầu giờ khám, cô phải đến thăm và xem xét tình hình của các bệnh nhân đã phẫu thuật trước đó để đảm bảo không có bất kỳ tình huống sơ xuất nào trong quá trình hồi phục hậu phẫu.

Bảy giờ Giang Ninh rời nhà, 7 giờ 30 cô vẫn bị tắc đường khu vực cửa phía Nam của bệnh viện.

Giang Ninh cầm chặt vô lăng, nhìn đồng hồ trên cổ tay. Cô đã bị chặn ở đây ròng rã hơn 20 phút rồi.

Cửa hướng Nam của bệnh viện mặc dù thường xuyên xảy ra tắc đường, nhưng hôm nay quả thực hơn hẳn ngày thường, trước cổng người xe chen chúc, ngay cả lối đi cho nhân viên cũng kẹt cứng.

Giang Ninh cầm điện thoại xem thử tình hình trong group của bệnh viện, đồng nghiệp của cô cũng đang kêu trời kêu đất về việc ùn ứ giao thông ở cửa Nam.

[Bệnh nhân hôm qua Khoa chỉnh Hình tiếp nhận vừa lên hot search, hôm nay báo đài đã ùn ùn kéo đến lấy tin, cho nên viên trưởng phải hạ lệnh chặn các cổng lại.]

[Vụ án này kéo dài quá lâu, phá được đương nhiên sẽ tạo ra làn sóng chấn động dư luận, ai chẳng muốn biết chân tướng vụ việc, đám báo đài khát tin thì khỏi nói rồi.]

[Cảnh sát điều phối giao thông bên cửa Nam vẫn chưa tới à? Sao? Nếu họ không đến, hôm nay chắc chắn sẽ trễ giờ mất thôi. Cái gì bị chặn? Bị chặn rồi á!]

[Dãy nhà ở phía cổng Nam ấy, nếu tôi đỗ xe ở đây thì tiền phạt tầm bao nhiêu nhỉ? Tôi còn nhiều bệnh nhân cần thăm khám sáng nay.]

Giang Ninh hạ cửa sổ xe xuống, chăm chú quan sát bốn phía, hoài nghi liệu xe cứu thương có thể chen qua đám đông ùn ứ này mà vào được đến cửa bệnh viên không.

Chiếc Mercedes màu đen phía trước chậm rãi tiến lên để lộ một khoảng trống ở giữa, xe phía sau đang định tiến lên, Giang Ninh đã đánh tay lái, gọn gàng chiếm chỗ, tiếng còi xe inh ỏi lập tức vang lên.

Xe của cô chạy bằng điện mini, dáng xe nhỏ, thuận tiện cho việc luồn lách.

Cảnh sát giao thông chạy nhanh tới, nổi giận đùng đùng ra hiệu cho Giang Ninh hạ cửa kính xuống.

“Chứng minh thư, bằng lái xe.” Giang Ninh không đeo khẩu trang, cửa vừa hạ xuống anh cảnh sát đã thấy rõ mặt cô, “Bác sĩ Giang? Bác sĩ của bệnh viện Tân Thành?”

“Đúng thế. Chàng anh.” Giang Ninh vội vàng đưa các giấy tờ được yêu cầu ra, “Đã đến giờ thăm khám bệnh nhân, tôi sốt ruột quá nên… thành thật xin lỗi.”

“Không sao, đám người này ham náo nhiệt, toàn bộ cánh phóng viên nhà báo Tân Thành dường như đều đổ hết về đây, ôm theo đủ loại máy quay, máy ảnh… Vì săn tin mà biến cổng bệnh viện thành thế này đây!” Anh cảnh sát than thở hai câu, kiểm tra xong giấy tờ, đi về phía sau, ngăn trở cỗ xe đang điên cuồng nhấn còi đòi nhường đường, nghiêm nghị cất giọng: “Nhân viên y tế trong bệnh viện được ưu tiên đi trước.”

“Cảm ơn anh.” Giang Ninh chân thành nói, đang định kéo cửa xe lên. Bỗng nhiên phía trước có người cất tiếng gọi: “Giang Ninh?”

Giang Ninh dừng động tác, ngẩng đầu nhìn đối phương.

Chiếc xe bên cạnh di chuyển lên ngang hàng cô, một người đàn ông ngồi trên ghế lái thò đầu ra, kéo kính râm xuống, hồ hởi bắt chuyện: “Thật sự là cậu? Cậu về khi nào thế?”

Giang Ninh không nhận ra được người kia là ai, anh ta nhìn ước chừng 30 tuổi, dáng người to béo. Nhưng giọng nói có chút quen tai chỉ là nhất thời không nhớ ra nổi đã gặp ở đâu.

“Tôi về được một thời gian rồi.” Giang Ninh đáp qua loa ứng phó 1 câu, khởi động động cơ, chuẩn bị tiến lên theo con đường được nhân viên cảnh

sát mở sẵn giúp.

“Tôi là Chu Tề đây.” Người kia cười lớn: “Không nhận ra à?”

Giang Ninh đột nhiên phanh gấp, ngạc nhiên nhìn đối phương, thực sự không có cách nào tìm ra được mối liên hệ giữa cậu thiếu niên thanh tú ngày xưa với anh chàng mập mạp trước mặt này.

“Hồi cấp ba, tôi, cậu và Lâm Yến Thù thường xuyên đi chung với nhau, còn nhớ không?”

Một tràng tiếng còi xe từ phía sau vọng đến, Giang Ninh nhấp môi dưới, lên tiếng: “Tôi đi vào trước, rồi chờ cậu bên trong nhé? Đến lúc đó chúng ta nói chuyện tiếp?”

Khó trách lại cảm thấy giọng cậu ta rất đỗi quen thuộc, người hôm qua nói chuyện với Lâm Yến Thù trong phòng bệnh chính là anh chàng này. Lúc ấy cô đang mang đồ ăn cho Từ Miểu, vô tình nghe thấy câu: “Giang Ninh là ai?” kia.

“OK.” Chu Tề vung tay, “Chờ ở cửa khu ngoại khoa nhé.”

“Tạm biệt.” Giang Ninh ấn ga chậm rãi tiến vào lối đi dành riêng cho nhân viên, lại quay đầu nhìn về phía Chu Tề.

Chu Tề đã đi được vào bãi đỗ xe dành cho khách của bệnh viện, ngay gần cửa vào.

Giang Ninh, Lâm Yến Thù, Chu Tề ba người đều là học sinh trường cấp 3 Tân Thành. Lớp 10 hai học sinh cá biệt Lâm Yến Thù và Chu Tề nổi tiếng dùng tiền lo lót cửa sau mới đỗ vào trường. Giang Ninh mới từ Bắc Kinh trở về không kịp tham gia cuộc thi tuyển vào cấp 3 Tân Thành, Giang Mai đã phải dùng toàn bộ số tiền tích cóp được giúp con gái vào được trường.

Hồi học lớp 10 ba người mặc dù cùng lớp nhưng không hề nói chuyện với nhau lần nào. Lâm Yến Thù và Chu Tề là người dân địa phương, học ngoại trú lại là nhân vật có tiếng tăm trong trường.

Còn Giang Ninh mới từ nơi khác chuyển về, ở trong ký túc xá trường học. Mỗi ngày chỉ biết cắm đầu học, chẳng quen ai với ai.

Bọn họ giống như hai thế giới song song, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play