*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giang Ninh chớp chớp mắt, chăm chú nhìn cô gái kia, lôi thẻ công tác của mình ra: “Giang trong sông nước, Ninh trong an ổn.”
“Hình như tôi đã gặp cô ở đâu đó rồi, đôi mắt của cô rất giống một người bạn cũ tôi quen, có phải hồi cấp ba cô học ở trường trung học phổ thông Tân Thành đúng không?”
Mí mắt Giang Ninh càng giật mạnh hơn, khoé môi vẫn duy trì nụ cười mỉm chuyển nghiệp, từ tốn đáp: “Vậy à? Tôi mới chuyển về Tân Thành công tác, chúng ta chắc chưa từng gặp nhau đâu.”
Cô không trả lại câu hỏi thứ hai của đối phương.
Người phụ nữ này không biết là bạn gái hay vợ của Lâm Yến Thù, cô lại là bạn gái trước đây của anh, quan hệ có chút không tiện nói ra cho lắm.
“Có lẽ tôi nhận lầm người. Xin lỗi đã làm phiền cô.” Cô gái kia dịu dàng đáp, giọng nói tương đối nhẹ nhàng, mềm mại, vóc dáng cô gái không quá cao, người thanh mảnh, có chút yếu ớt. “Quầy rầy cô rồi.”
“Không sao.”
Thang máy dừng tại lầu 6, Giang Ninh chủ động bước ra ngoài trước, Từ Miểu cũng nhanh chóng bước theo sau, nói: “Là người quen của cô à? Cô học cấp 3 ở Tân Thành mà nhỉ? Tôi vẫn nhớ như in tin đồn về sát thần trường cấp 3 Tân Thành. Năm đó đối với đám học sinh thi đại học cô là cơn ác mộng không muốn nhớ đến nhất. Là ngọn núi đè nặng trên đầu chúng sĩ tử, là tường thành không thể vượt qua.”
“Có cần khoa trương thế không?” Giang Ninh nói: “Tôi không biết cô ấy, có lẽ nhận lầm người thôi.”
“Thành tích của tôi vốn không tệ lắm. Đáng lẽ đã được trải qua một kỳ nghỉ hè hạnh phúc, thảnh thơi. Ai ngờ bởi vì năm đó thành tích của cô quá ưu tú, đâu đâu cũng tràn đầy tin tức về cô, cô còn nhỏ như thế đã có tiền đồ lớn đến vậy. Mẹ tôi hận không thể cho tôi học lại, còn cầm tờ báo ca ngợi cô chậm rãi đọc to trước mặt tôi mấy lần để tôi mở to con mắt trần tục ra mà xem sự chênh lệch về IQ giữa tôi và cô lớn đến thế nào. Kỳ nghỉ hè năm ấy đối với đám sĩ tử chuẩn bị thi đại học chúng tôi chẳng khác nào dầu sôi lửa bỏng.
Thật không ngờ, nhiều năm về sau chúng ta lại trở thành đồng nghiệp.”
Thành tích thi đại học năm đó của Giang Ninh vượt xa so với thực lực bình thường, trở thành học sinh có thành tích xếp thứ 1 toàn tỉnh khối Khoa học - Tự nhiên.
Giang Ninh không đáp, chỉ trầm mặc đi về phía trước.
“Nhưng mà so với kỳ thi đại học năm đó và hiện tại cô thay đổi rất nhiều. Khi ấy nhìn cô vô cùng ngoan hiền, gương mẫu.” Từ Miểu dò xét, đánh giá: “Rất ra dáng con nhà người ta.”
“Giờ thì sao?” Giang Ninh giương mắt.
“Nói một cách dễ hình dung thì là ‘Dậy thì thành công’.” Từ Miểu bật cười, “Lúc gặp cô ở khoa chỉnh hình tôi suýt nữa bật ngửa vì ngỡ ngàng, không ngờ cô nhóc năm nào giờ lại cao ráo đến thế. Nhà tôi vẫn còn tấm hình trên tờ báo ca ngợi thành tích Trạng Nguyên tỉnh của cô hồi đó. Một cô bé con nho nhỏ, gầy tong teo, lúc nào về tôi sẽ tìm mang đến cho cô xem.”
So với hiện tại tướng mạo hồi còn đi học của Giang Ninh quả thực khác nhau rất nhiều. Cô đi học sớm hơn tuổi. 17 tuổi đã tham gia kỳ thi tốt nghiệp trung học. Khi đó cô chỉ cao 162cm, sau đó lên đại học chiều cao đột nhiên tăng vọt, lên đến hơn 1 mét 7, khuôn mặt trẻ con tròn xoe mộc mạc trước kia cũng trổ mã thành mặt trái xoan yêu kiều, xinh đẹp.
Mẹ cô - Giang Mai nói cô ngoại trừ đôi mắt, còn lại tất cả các bộ phận khác đều như chui vào bụng mẹ đầu thai lại.
“Cô đến lầu 6 có việc gì?” Từ Miểu hỏi.
Giang Ninh dừng bước, quay đầu nhìn anh ta hồi lâu mới đáp: “Chẳng có việc gì, đi linh tinh thôi.”
Từ Miểu chăm chú nhìn Giang Ninh bước vào thang máy, vỗ ót một cái mới nhớ ra việc quan trọng đang định nói cô.
Đang tính đuổi theo thì chuông điện thoại trong túi áo vang lên.
Giang Ninh trở lại phòng trực ban, đặt hồ sơ bệnh án xuống bàn, lại uống một ly nước đầy. Nửa ngày hôm nay quả thực quá hỗn loạn, điên cuồng, thậm chí còn có chút hoang đường.
Mấy cô y tá ngồi tụ tập bên cạnh không biết đang xem cái gì, mà thi thoảng lại che miệng cảm thán hô lên.
Giang Ninh uống thêm nửa ly nước nữa, mang theo nửa ly còn lại bước tới, tò mò hỏi: “Các cô đang xem gì đấy?”
“Bác sĩ Giang.” Y tá Lý giương mắt nhìn Giang Ninh, đưa di động cho cô, nói: “Cậu cảnh sát trưa nay đến viện ta thực hiện ca phẫu thuật gấp chính là người đã bắt được hung thủ vụ án giết người liên hoàn đang xôn xao Tân Thành gần đây. Vụ án đã được phá rồi.”
Vụ án giết người liên hoàn Giang Ninh có nghe qua. Cô biết được việc này không phải bởi vì hay quan tâm đến các tin tức xã hội, chủ yếu là do những
án mạng kia quá nổi tiếng, gây xôn xao dư luận mãnh liệt hơn nữa còn liên tục được đài báo đưa tin.
Một người vô cùng hiếm lướt internet như cô vậy mà cũng nắm được sơ lược về việc này.
Vụ án đầu tiên phát sinh năm ngoái, ở trên đường Thành Nam, nạn nhân là một người phụ nữ 31 tuổi, nhân viên một cửa hàng massage. Theo kết quả khám nghiệm tử thi, cô gái bị sát hại tầm 3 giờ sáng, tại một ngõ nhỏ cách cửa hàng 200m. Bởi vì vị trí này vắng vẻ không có camera giám sát, cho nên vô cùng khó khăn trong việc xác định nghi phạm.
Ban đầu dư luận sôi sùng bàn tán về vụ án, các đài báo địa phương cũng rất quan tâm đến vấn đề này, lần theo các đầu mối điều tra, không bao lâu cửa hàng massage này bị tạm thời niêm phong. Bắt đầu có những nạn nhân trong cuộc lên tiếng vạch trần thực thực hư hư việc tiệm này có dính líu tới các vụ bán dâm phi pháp.
Trong nháy mắt khó phân biệt nổi ai là kẻ bị hại, ai là kẻ hại người.
Cùng lúc đó dư luận đi theo một hướng quỷ dị chẳng ai lường được. Trên mạng một làn sóng lớn những người có ý kiến trái chiều bắt đầu tăng lên, mọi người xôn xao thảo luận về vấn đề nạn nhân có phải thực sự đáng bị trừng trị. Bởi vì cô ta là một người phụ nữ nhưng lại phản bội chồng làm ra cái việc đức hạnh kia, còn hung thủ, phải chăng chỉ đang thay trời hành đạo mà thôi.
Một bộ phận khác lại cảm thấy tên hung thủ chỉ đơn giản là một gã biến thái, tâm thần bất ổn.
Khi hai bên với hai quan điểm trái ngược đang tranh cãi thì nạn nhân thứ hai đã xuất hiện. Cô gái kia chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, hơn nữa cô ấy chỉ đi làm như bình thường vào giờ hành chính, cũng không đi đêm. Vẫn thủ pháp giết người cũ, cùng là khu vực ít người qua lại, không có camera giám sát.
Đối tượng có nguy cơ trở thành nạn nhân được khoanh vùng: Nữ giới, không có sức chống cự, đi ra ngoài một mình.
Đúng lúc này nạn nhân thứ ba xuất hiện. Là một thanh niên trẻ tuổi, nam tính.
Kẻ sát nhân ra tay không có quy luật. Cho dù đối tượng ăn mặc thế nào, là nam hay nữ, mấy giờ đi ra ngoài, chỉ cần lọt vào tầm ngắm của hắn, lập tức biến thành con mồi để thỏa mãn tâm lý phạm tội của tên sát nhân.
Lúc này dư luận lại cực kỳ đoàn kết, đồng tâm hiệp lực quay sang chửi mắng cảnh sát Tân Thành là phế vật, lâu như thế còn chưa bắt được người.
Mẹ Giang cũng là một trong số những người hoạt động tích cực trong nhóm anh hùng bàn phím mắng chửi phía cảnh sát. Dù sao nghề nghiệp của Giang Ninh tương đối đặc thù thường xuyên phải đi sớm về muộn, nửa đêm tan tầm là chuyện bình thường. Căn cứ vào những ‘tiến sĩ’ phân tích trên mạng, cô có thể được coi là nhóm người có xác suất bị giết cao nhất.
Thời gian đó, mẹ cô chỉ hận không thể ngày ngày đến bệnh viện đón Giang Ninh tan tầm.
Nửa tháng trước sở cảnh sát thông báo phát lệnh truy nã, đồng thời ra thông cáo treo thưởng, có người nói vụ án đã được phá, không ngờ lại là sự thật.
Trên điện thoại di động đang chiếu một đoạn video, có vẻ là video do camera giám sát ghi lại. Một chiếc xe Van màu xám bạc lao vút trên đường, đuổi sát theo sau là chiếc Jeep màu tối.
Tại lối ra kế tiếp, xe Van đột nhiên chuyển hướng, ý đồ đụng vào xe Jeep, va chạm khá mạnh. Chiếc xe Van dùng hết sức tông vào bên ghế lái của xe Jeep. Hai chiếc xe sau cú va đập mạnh đều trượt dài trên đường. Đột nhiên người lái xe Jeep đánh tay lái, thay đổi hướng đâm thẳng về hướng xe Van.
Tai nạn xe cộ này tương đối nghiêm trọng, hiện trường vô cùng thảm khốc. Khói lửa bốc lên, tro bụi bay phấp phới trong không khí. Từ trong xe Jeep một người đàn ông bước xuống, nhanh như một mũi tên lao về phía chiếc Van bán tải.
Phim cảnh sát bắt cướp dù dùng kỹ xảo và góc quay cũng không thể chân thực và hồi hộp đến thế. Người đàn ông kia thân thủ rất tốt, mỗi quyền xuất ra đều dũng mãnh, dứt khoát.
Giang Ninh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, theo trực giác cô có thể đoán được người kia chính là Lâm Yến Thù.
Hình ảnh quay được tương đối mờ, một phần do thiết bị, nguyên nhân khác có lẽ do trời mưa. Không khí ẩm ướt, bầu trời âm u, tầm nhìn cũng vì thế bị
ảnh hưởng. Toàn bộ quá trình vô cùng ngắn ngủi, không đến 1 phút người lái xe Van đã bị chế phục, những cảnh sát khác cũng kịp thời xông tới.
Video dừng ở đây.
“Trong xe tìm ra hai kíp thuốc nổ tự chế.” Y tá bên cạnh chậm rãi đọc dòng tin tức bên trên, chau mày cảm khái, “Đây chính là tên biến thái mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội đã liên tiếp sát hại mấy mạng người gần đây. Còn cảnh sát Lâm kia đã hỏng mất một cánh tay còn cố xông đến bắt người. Nếu đối phương có súng trong tay, hậu quả khó mà lường được.”
Tịch Thụy gặp được Chu Tề dưới tầng 1. Chu Tề phong trần mệt mỏi bước vào thang máy, vội vàng hỏi thăm: “Lâm Yến Thù sao rồi? Còn sống không? Giữ lại được cánh tay chứ? Anh vừa đọc tin tức, tên này vì bắt tội phạm mà không muốn sống nữa rồi đúng không? Liều mạng đua xe với kẻ sát nhân nữa chứ. Hừ cậu ta cho mình là Thác Hải (*) à?”
“Vừa phẫu thuật xong, vẫn đang ở trong phòng theo dõi đặc biệt để quan sát thêm. Bác sĩ nói đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.” Tịch Thụy nắm chặt tay Chu Tề, lòng bàn tay cô lạnh buốt, “Giờ em vẫn còn đang run đây.”
“Vất vả cho em rồi.” Chu Tề kéo tay cô hôn một cái, có chút mệt mỏi tựa vào vách thang máy, “Thật không hiểu nổi tại sao thằng cha đó lại cứ khăng khăng đòi chọn theo ngành cảnh sát không biết. Mạng sống lúc nào cũng như mành chỉ treo chuông, nói không chừng ngày nào đó cái mạng cũng chẳng còn. Về nhà kế thừa gia nghiệp không phải dễ dàng, thoải mái hơn hay sao? Buổi chiều em không có tiết à?”
“Nhận được điện thoại em lập tức xin nghỉ luôn để đến đây.” Tịch Thụy ấn số 6, “Mong muốn của mỗi người mỗi khác. Anh Yến không giống chúng ta, anh ấy có lý tưởng riêng.”
“Lý tưởng tốt lắm. Rất được.” Chu Tề hừ lạnh một tiếng, tức giận mắng, “Mạng cũng không cần nữa luôn.”
Thang máy chậm rãi đi lên, hai người đều đã buông xuống phần nào lo lắng. “Em thấy người nhà cậu ấy đến chưa? Cha cậu ấy thì sao?”
“Chưa. Có lẽ anh Yến không thông báo cho bác ấy.” Tịch Thụy lắc đầu, “Lúc anh ấy được đưa vào phòng phẫu thuật, chỉ có đại diện của cục cảnh sát ở đó ký giấy đồng ý.”
Bác sĩ cho phép người nhà vào thăm. Sau khi khử trùng Tịch Thụy và Chu Tề cùng tiến về phía phòng theo dõi đặc biệt mà Lâm Yến Thù đang nằm.
Tịch Thụy nói: “Bạn gái hồi cấp ba của anh Yến có phải tên Giang Ninh không? Giờ chị ấy đang làm công việc gì? Hai người còn liên hệ không?”
“Cô ấy thi đỗ đại học y A, ở đó học liền 8 năm, có lẽ giờ đang làm bác sĩ của bệnh viện nào đó.” Chu Tề biết Lâm Yến Thù không có việc gì, cũng đã buông xuống sự lo lắng, rút điện thoại ra xem tin tức, “Tên Giang Ninh, sao thế?”
“Giang trong sông nước, Ninh trong an ổn?” “Ừ.”
“Hình như chị ấy đã về Tân Thành rồi, là bác sĩ khoa chỉnh hình của bệnh viện Tân Thành. Em thấy một cô gái nhìn hao hao giống chị ấy, có điều bác sĩ đó đeo khẩu trang, cho nên cũng chỉ ngờ ngợ.”
Chu Tề dừng bước: “Giang Ninh về rồi?”
“Không chắc. So với hồi cấp 3 chị ấy cao hơn rất nhiều, khí chất cũng không giống trước.” Tịch Thụy nói. “Nhưng tên của chị ấy đúng là hai chữ này, mà cũng là bác sĩ.”
“Giang Ninh sẽ không chọn khoa chỉnh hình đâu. Nào có bác sĩ nào khoa chỉnh hình là nữ? Huống chi cô ấy.” Trong trí nhớ của Chu Tề, Giang Ninh là một cô gái nhỏ gầy, làn da nhợt nhạt, đôi mắt vô cùng lớn, tính cách dịu dàng, nhỏ nhẹ.
Mặc dù nói vậy, Chu Tề vẫn mở công cụ tìm kiếm ra, vào website của bệnh viện Tân Thành, ấn mở nhân sự các khoa. Kéo một đoạn dài, tất cả các bác sĩ thuộc khoa chỉnh hình hầu như đều là bác sĩ nam.
Đột nhiên Chu Tề ngẩn người, bác sĩ số 11 trong danh sách các bác sĩ khoa chỉnh hình ấy vậy mà lại là một người phụ nữ.
Cô mặc áo blouse trắng, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt thanh lệ, ánh mắt kiên định, sáng trong, lẳng lặng nhìn thẳng về phía trước. Giữa một hàng các bác sĩ đã đứng tuổi, cô gái này tự nhiên hút mắt, bởi vì nhìn vẻ ngoài tương đối trẻ.
Chu Tề ấn vào ảnh chụp chụp của Giang Ninh, phóng to lên, xem xét kĩ càng, không bỏ qua dù chỉ là một chi tiết nhỏ.
“Đã tìm thấy chưa?” Tịch Thụy nói, “Có đúng không?”
Chu Tề nhíu lông mày nhìn Giang Ninh trong ảnh: “Sao cô ấy lại về Tân Thành?”
“Chị ấy là người Tân Thành, về đây có gì kỳ lạ đâu?” Tịch Thụy nói: “Anh Yến nếu biết Giang Ninh đã về Tân Thành chắc chắn sẽ vui đến ngất đi mất ấy nhỉ? Anh ấy đã chờ nhiều năm như vậy, chút nữa em nhất định phải nói cho ảnh biết.”
Chu Tề liếc nhìn Tịch Thụy, biểu cảm có hơi kỳ quái. Tịch Thụy nói: “Nhìn cái gì?”
“Đây thật là….” Chu Tề liếm liếm khóe môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ đơn giản đáp: “Đúng là một ý kiến hay.”
6 giờ chiều, tình hình của Lâm Yến Thù nhìn chung đã qua cơn nguy kịch, được chuyển sang phòng bệnh khác.
Từng tốp cảnh sát tiến vào phòng, còn mang theo cả cánh phóng viên, vì thế Chu Tề và Tịch Thụy thấy không tiện vào thăm.
Lúc Chu Tề và Tịch Thụy chờ vãn người bước vào, Lâm Yến Thù đã tỉnh, cánh tay bị gãy được băng bó, cố định cực kỳ cẩn thận. Cánh tay còn lại đang truyền nước. Bởi vì mất nhiều máu khuôn mặt anh nhợt nhạt, bờ môi trắng bệch.
“Gãy tay à?” Chu Tề cúi đầu kiểm tra cánh tay Lâm Yến Thù, nói mát một tiếng, nhìn có vẻ rất hả hê, “Ái chà chà nhìn có tướng tá của Dương Quá đại hiệp đấy, đáng tiếc thiếu một Tiểu Long Nữ bên cạnh.”
“Ồ, còn đây chắc chắn là con “Điêu” trong tiểu thuyết bước ra rồi.” Lâm Yến Thù rũ mi, cuống họng vẫn còn hơi khàn khàn, không thèm để ý, nhàn nhạt nói: “Cảm ơn Điêu đại ca.”
“Mẹ nó! Cậu mới là Điêu.” Chu Tề kéo ghế, bắt chéo chân ngồi xuống bên cạnh, “Lâm đội trưởng, về sau cậu phá án có thể thôi liều đi được không? Chết thật rồi, anh đây sẽ không ký giấy đồng ý hỏa táng cho cậu, để cậu chết thối ở đó luôn. "
“Nói xúi quẩy gì thế.” Tịch Thụy chọc Chu Tề một cái, ra hiệu anh đừng nói nữa, cũng kéo một cái ghế ngồi xuống, “Anh Yến, nói với anh một chuyện vui nè. Giang Ninh đã trở về rồi.”
Trong một giây, không khí tựa hồ đông lại, Lâm Yến Thù chăm chú nhìn Tịch Thụy.
Trong sự bình tĩnh mang theo chút quỷ dị không nói lên lời.
Tịch Thụy xích lại gần hơn, gọi: “Anh Yến? Gianh Ninh không ở lại Bắc Kinh, chị ấy đã về Tân Thành rồi. Còn làm việc tại bệnh viện Tân Thành nữa. Chính là bệnh viên này, hình như là bác sĩ khoa chỉnh hình.”
Lâm Yên Thù im lặng hồi lâu, một lúc sau hầu kết mới khẽ chuyển động, chậm rãi mở miệng: “Giang Ninh là ai?”