Nghe nói như thế, bước chân của Phàn Kỳ đi về phía trước càng nhanh, lúc tới cửa lấy chìa khóa ra thì tay vẫn run. Thời điểm Liêu Nhã Triết hỏi cô câu hỏi này, cô còn có thể bình tĩnh trả lời. Khi Trần Chí Khiêm hỏi lời này thì Phàn Kỳ phát hiện mình bị chọc giận điên lên.
Đúng rồi! Trần Chí Khiêm là một nhân vật cô yêu thích, tại sao lại hèn kém như vậy? Mắt mù rồi.
Trần Chí Khiêm lấy chìa khóa ra mở cửa, trên mặt mang ý cười: “Có cái gì thì vào nhà nói.”
“Nói cái gì?” Phàn Kỳ vào phòng, không thể kiềm chế cơn giận của mình: "Tôi cho rằng anh không cho tôi đi đóng phim là anh đang bảo vệ cho tôi. Trên thực tế thì sao! Cũng chỉ là do anh có tư tưởng phong kiến, là anh sợ tôi làm anh mất mặt. Cho dù tôi có cởi cái gì, tôi cởi quần áo thì cũng là quần áo của tôi. Anh đi nhận Lưu Tương Niên, đó là anh đang nhảy khỏa thân ở trước phần mộ của bà mình, anh xứng với bà mình sao? Đồ rác rưởi!”
Trần Chí Khiêm đóng cửa lại, đưa tay giữ chặt cô, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười: “Phàn Kỳ, em đã từng gặp bà của tôi sao?”
Phàn Kỳ giống như đang nghe được một câu chuyện cười lớn: “Chưa từng gặp qua thì không thể nói một câu công bằng sao? Không thể đồng cảm với bà ấy sao? Bỏ tay của anh ra. ”
“Em nghe tôi giải thích. ”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT