Chương 6: Mua Quần Áo (3)
Phàn Kỳ cúi đầu xác nhận vị trí bàn chân của đối phương, cô đang mang một đôi giày cao gót nhọn, đạp một cái chắc chắn có thể khiến tên biến thái này nhớ mãi.
Cô vừa định nhấc chân lên thì một bàn tay ấm áp chạm vào cánh tay cô, ngay lập tức bị Trần Chí Khiêm kéo vào một góc, anh dùng lưng che đi ánh mắt của người đàn ông khốn nạn đó.
Thang máy đến tầng trệt, Trần Chí Khiêm đi ra người trước, Phàn Kỳ nhanh chóng đi theo ra ngoài đứng trước mặt anh: “Cảm ơn!”
Lời khách sáo của anh hoàn toàn không nằm trong dự đoán của anh, anh ngập ngừng nhìn cô, Phàn Kỳ bị anh nhìn trở nên bối rối, cúi đầu nhìn quần áo của mình.
Phàn Kỳ cho rằng ăn mặc là tự do, mình mặc như này chỉ không cảm thấy thoải mái, chứ không có gì không ổn.
Anh hít sâu một hơi: "Tôi nói với em thêm một lần nữa, bữa tiệc thân mật kia, em đừng đi nữa. Đừng đi sai bước, rồi bước nào cũng sai."
Anh cho rằng cô còn muốn đến buổi tiệc thân mật đó? Phàn Kỳ lắc đầu: "Tôi không đi, tôi muốn mua thêm mấy bộ quần áo."
Nghe vậy, Trần Chí Khiêm dường như nhẹ nhõm, anh lấy ví ra rút hết những tờ một trăm tệ bên trong đưa cho cô.
Nhìn số tiền được bàn tay thon dài trắng trẻo đưa tới, cô tự hỏi: Anh ta sẽ không cho rằng cô nói đi mua quần áo là để xin tiền anh ta đấy chứ? Cô nhớ lại một chút, phát hiện hình như đúng là vậy thật.
Không biết là do vị đạo diện này cố ý chèn ép, hay là do bây giờ có quá nhiều nghệ sĩ từ Đại Lục đến Hồng Kông phát triển, nguyên chủ khi ký hợp đồng với công ty đã đưa cho cô mức lương tháng thấp nhất hàng tháng là 400, hơn nữa nếu như quay ít hơn khoảng thời gian quy định thì sẽ bị trừ tiền, những vai diễn của nguyên chủ có thể kiếm được rất ít tiền, thỉnh thoảng có thể nhận được ba hoặc bốn ngàn một tháng, hầu hết các tháng đều không tới 1000.
Quảng cáo tuyển dụng trên báo nói lương bảo vệ một tháng là 2000 tệ, cho dù nhà là ba mẹ Trần mua bằng vàng thỏi, không cần trả tiền thuê nhà, nhưng thu nhập của nguyên chủ rất ít chắc chắn sẽ không đủ. Bình thường, cô nói điều này với Trần Chí Khiêm chỉ để xin anh tiền, hơn nữa cô còn yên tâm sử dụng, trong lòng cô, mạng của Trần Chí Khiêm là do nhà họ Phàn cứu, cho cô chút tiền đó có đáng là gì?
Cô căn bản chưa bao giờ nghĩ rằng phần lớn tài sản của nhà Trần đã bị tiêu tán trong những năm đó, những thứ này là tài sản duy nhất, mà Trần Chí Khiêm vì duy trì cuộc sống của hai người, vẫn luôn làm việc bán thời gian ngoài giờ việc học. Nếu anh ra ngoài bây giờ, có lẽ là đi làm, đúng không?
Phàn Kỳ lắc đầu: “Không cần, tôi lấy được tiền đóng phim rồi, tổng cộng 20.000 đô la Hồng Kông, ngoài ra chụp hình tạp chí cũng lấy được 2000 tệ, tôi có tiền.”
“Được rồi, tôi đi trước đây.”
Trần Chí Khiêm lấy lại tiền, băng qua đường để đi tàu điện ngầm, Phàn Kỳ bắt xe buýt qua hai trạm dừng đến khu thương mại gần đó.
Khi xuống xe nhìn thấy logo to tướng của một thương hiệu quen thuộc, Phàn Kỳ đi thẳng về phía trước, đi được nửa đường cô mới nhận ra, mình không còn là khách quen của danh sách giao dịch Long Hổ nữa, và không thể mua bất cứ thứ gì mà cô muốn nữa.
Mặc dù cốt lõi của cách điều hành vẫn như cũ, nhưng phương thức giao dịch và thu nhập thông tin của thời đại này quá khác so với mấy chục năm sau, cô vẫn cần thời gian để làm quen và thích ứng với thị trường này, tiền vẫn nên tiết kiệm một chút.