Chương 5: Mua Quần Áo (2)
Cô là một nhà đầu tư chuyên nghiệp, cuộc sống ở nhà tìm kiếm sự thoải mái, về cơ bản cô mặc toàn quần áo bình thường, khác xa mười vạn tám ngàn dặm so với sở thích của nguyên chủ.
Phàn Kỳ miễn cưỡng lấy một chiếc áo phông màu xám, ít nhất nó cũng làm bằng vải cotton. Sau đó lại chọn quần, váy dù dài hay ngắn đều là kiểu bó, khó khăn lắm mới có hai chiếc quần jean nhưng lại là quần ống loe.
Phàn Kỳ đóng cửa lại, cởi chiếc váy bó sát ra, mặc chiếc áo phông và quần jean vào, sau cánh cửa có một chiếc gương soi toàn thân, hình bóng của cô xuất hiện trong gương.
Mái tóc xoăn sóng xõa tung, trên mặt đánh phấn nền, vẽ phấn mắt, cách trang điểm là phong cách Hồng Kông của thời đại này.
Chiếc áo phông là kiểu áo bó sát và khoét eo, cổ lệch một bên vai để lộ xương quai xanh, thiết kế ôm sát làm nổi bật ưu điểm phần thân trên của cô và để lộ vòng eo thon thả trắng nõn, chiếc quần ống loe giúp cô có đôi chân trông dài hơn, nhìn tổng thể rất đẹp.
Phàn Kỳ cầm chiếc váy bó sát cô đã thay ra để trên giường lên, chiếc váy này mình sẽ không bao giờ mặc nữa, cô mở cửa rồi đi ra ngoài, cuộn chiếc váy lại vứt vào thùng rác bên cạnh bàn ăn.
Trần Chí Khiêm đang ngồi trước bàn ăn lật xem tài liệu, bị hành động của cô làm phiền, ngước đôi mắt đen như mực lên, liếc qua thùng rác, sau đó nhìn Phàn Kỳ đã bước vào phòng tắm, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu.
Phàn Kỳ tẩy hết lớp trang điểm trên mặt, dùng dây thun búi mái tóc xoăn sóng xõa tung lên giống như quả bóng, cuối cùng cũng sảng khoái gọn gàng rồi.
Cô đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Trần Chí Khiêm đeo ba lô mở cửa, anh nói: "Tôi ra ngoài một chuyến."
“Tôi cũng muốn ra ngoài.”
Phàn Kỳ tập trung chọn giày, nguyên chủ không có một đôi giày thể thao nào, cô lại không quen đi giày cao gót, thật sự là hại chết cô rồi!
Cô cũng không cân nhắc xem đi đôi giày thì ổn, lấy một đôi giày mà nguyên chủ thường hay mang, cầm túi xách đi tới cửa đóng lại.
Đây là tòa nhà cao tầng dạng nhà ống, tòa nhà cao 36 tầng, Đông Nam, Tây Bắc bao quanh bốn phía, có giếng trời ở giữa, diện tích mỗi dãy phòng không quá 20m vuông, hàng chục hộ dân được xâu thành một chuỗi, đều dùng chung một hành lang, giữa hành lang có một sảnh thang máy.
Phàn Kỳ đi đến sảnh thang máy, lúc này đang là giờ cao điểm, trong tòa nhà có rất nhiều cư dân, hầu như tầng nào thang máy cũng dừng, tốc độ không nhanh nên Trần Chí Khiêm ra ngoài sớm hơn cô, nhưng lúc này vẫn đang đợi thang máy.
Cô đến rất đúng lúc, thang máy vừa mở ra, cô vội vàng đi vào. Trần Chí Khiêm là người vào trước, đứng ở góc bên trong, Phàn Kỳ thì đứng bên cạnh.
Trong ký ức nguyên chủ không hề muốn người khác biết cô đã kết hôn, thỉnh thoảng ông bà trong khu nhà hỏi thăm, cô sẽ nói Trần Chí Khiêm là anh trai mình, hai người ít khi nói chuyện với nhau ở bên ngoài, theo lời nguyên chủ là đừng ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô. Phàn Kỳ cảm thấy như vậy cũng tốt, tránh những cuộc trò chuyện khó xử.
Phàn Kỳ đứng dựa vào thành tường, thang máy đi xuống tầng 12, sau khi một người đàn ông đầu hói mập mạp khoảng bốn mươi tuổi bước vào, thang máy vẫn còn chỗ nhưng anh ta chen về phía Phàn Kỳ, thậm chí dựa vào người cô, Phàn Kỳ nhìn anh ta, chỉ thấy anh ta nheo mắt nhìn ngực cô.