Là cháu trai của mình và Trần Uyên Ẩm vốn nên được nuôi dưỡng như ngọc, Lưu Tương Niên càng lúc càng nổi giận: “Nếu bà muốn đi thì cứ đi, hỏi tôi làm cái gì?” Bà cụ Lưu khóc lóc đi vào trong nhà.
Lưu Tương Niên cũng không cho bà ta ánh mắt nào, lên lầu hai, đi vào thư phòng nhìn ra ngoài, cây phượng vĩ thật đẹp đã bị cưa thành như thế này, trong lòng ông cụ cảm thấy vô cùng khó chịu, ông cụ cầm điện thoại lên: “Giúp tôi liên lạc về Thượng Hải một chút, tra về cháu trai của Trần Tế Thương, con trai của Trần Uyển Âm là Trần Tư Niên, sau khi tra xong thì báo cho tôi biết. ”
Lưu Tương Niên mệt mỏi, ông cụ nằm ở trên ghế nằm trong phòng rồi nhắm mắt lại, trong đầu đều là Trần Uyển Âm, không nghĩ tới lần từ biệt kia lại là mãi mãi, ông cụ nhắm nghiền hai mắt, trước mắt là Trần Uyển Âm nằm dựa ở ghế trong sân, dùng một quyển sách che mặt, ông cụ về nhà lấy quyển sách kia ra, vụng trộm hôn lên má của bà, nhìn gương mặt của bà đỏ bừng lên, đứng lên đánh mình. . . Mãi đến khi tiếng đập cửa truyền đến, Lưu Tương Niên mới đứng lên, đưa tay lau khuôn mặt, vậy mà đầy nước trong tay, lấy khăn tay ở trên bàn lau sạch mặt.
Tiếng đập cửa càng ngày càng nhanh, ông cụ đi tới cửa kéo ra, thấy con gái và vợ đang đỏ mắt, mũi của ông cụ có chút nghẹt, tiếng nói có chút khàn: “Có chuyện gì sao?”
“Ba à, mắt ba bị sao vậy?”
Bị con gái nhìn ra, Lưu Tương Niên quay người: “Không sao cả, mấy người có việc gì không?”
“Có. ” Lúc nói lời này con gái còn có chút nức nở.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play