Trông thấy Dung Viễn, ông cụ biết Trần Chí Khiêm sẽ không thiếu tiền. Dung Viễn gần như chưa bao giờ
đầu tư thất bại, được anh ta nhìn trúng thì cũng đủ để chứng minh Trần Chí Khiêm ưu tú, ít nhất là đứa cháu trai ngoại Phùng Học Minh còn không được người ta đặt vào mắt.
Càng không chiếm được thì càng không được từ bỏ, bây giờ Lưu Tương Niên không còn cảm thấy kỳ quái khi Trần Chí Khiêm không cho mình sắc mặt tốt, càng nghĩ càng thấy đứa bé này ngông nghênh, có bản lĩnh, càng ngày càng cảm thấy thằng bé giống bà nội mình, ông cụ cũng cảm thấy khó khăn khi đưa anh về nhà.
Lên xe, tài xế hỏi: “Ông chủ, bây giờ đi công ty, hay là về nhà?”
Hưng phấn thì hưng phấn, chuyện đêm qua ông cụ không ngủ cũng là thật, bây giờ sức khỏe của ông cụ cũng không còn tốt bằng lúc trước, ông cụ nói: “Về nhà. ”
Trên đường Lưu Tương Niên từ từ nhắm hai mắt, vẫn còn đang nghĩ, dùng biện pháp gì để đưa đứa nhỏ về nhà.
Nếu không thì đi Thượng Hải tìm con trai Tư Niên trước trước? Đúng vậy, đúng vậy! Tìm con trai con dâu trước, con trai đã là người đã trung niên, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chắc chắn là tâm tình bình thản, cũng biết ấm lạnh của nhân gian, khi cân nhắc vấn đề cũng sẽ không thẳng thắn như thế. Mình đi tìm con trai con dâu trước, như vậy còn sợ cháu trai không về nhà sao? Xe tiến vào Phồn Viên, Lưu Tương Niên thấy vợ mình đang ngửa đầu chỉ huy công nhân trên cây đang tu bổ cây phượng vĩ, một cành cây to đã nằm trên mặt đất, tán cây vốn tròn trịa đã lệch sang hẳn một bên, chỉ còn lại một nửa. Đêm qua giấc mơ uống trà cùng Trần Uyển Âm ở dưới gốc cây phượng vĩ đã vỡ, hôm nay lại thấy cây phượng vĩ bị như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT