Để ngăn Đoan Mộc Vô Cầu dạy hư Hạ Kinh Luân, Lạc Nhàn Vân kéo hắn sang một bên, tự mình đảm nhận việc giải thích tình hình cho Hạ Kinh Luân. Lúc này Hạ Kinh Luân cũng nghe được phiên bản chính thống của câu chuyện.
Sau khi nghe xong, Hạ Kinh Luân trở nên u sầu, nhẹ nhàng thốt lên: "Đến cùng thì Hạ chưởng môn vẫn bước vào con đường không lối về này."
Lạc Nhàn Vân an ủi: "Ông ta làm vậy cũng là do tính cách thay đổi sau khi chuyển linh căn, nếu không thì ông ta sẽ không hại người vô tội đâu."
Hạ Kinh Luân bỗng trở nên im lặng.
Từ xưa cậu đã không giỏi bày tỏ ý kiến của mình, mỗi khi bất đồng ý kiến với người khác, cậu lại chọn cách im lặng.
Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu lại cất lời: "Sư huynh, câu này của huynh nói nghe như thể sư điệt của bản tôn không phải là người vô tội vậy."
Lạc Nhàn Vân nhận ra mình lỡ lời.
Nhưng sau khi Hạ Kinh Luân nghe Đoan Mộc Vô Cầu nói thế, cậu lại sẵn sàng bày tỏ: "Đoan Mộc sư thúc, ta là con của Hạ Diên Niên, cha nợ thì con trả, ta thật sự không thể coi là vô tội."
"Ban đầu Hạ chưởng môn chỉ muốn dùng ta để thí nghiệm, giờ lại muốn lợi dụng hàng chục vạn mạng sống của núi Thiên Thọ để cứu ta. So sánh hai điều này với nhau thì hẳn là việc ông ta làm trước khi chuyển linh căn vẫn nhỏ hơn, không hề liên lụy đến người vô tội."
Những lời của cậu không sai, đó là lý lẽ được cả thiên hạ công nhận.
Nhưng Đoan Mộc Vô Cầu lại nói: "Không giống đâu, nếu đã ngươi chết, bản tôn biết chuyện này nhất định sẽ không nuốt trôi được cơn giận mà lên núi Thiên Thọ giết Hạ Diên Niên trước mặt thiên hạ. Lúc đó chắc chắn Thiên Thọ phái sẽ phản công, bản tôn cũng tiện tay diệt luôn Thiên Thọ phái."
"Núi Thiên Thọ phong cảnh đẹp, tiên hạc dễ thương, linh hồ thông minh, những con rùa trên núi lại to đến thế, ắt hẳn bản tôn sẽ thích núi Thiên Thọ mà mang cả gia đình đến đây định cư."
"Bản tôn diệt Thiên Thọ phái, chiếm luôn sơn môn của họ, các môn phái khác chắc chắn sẽ gây chiến với Đào Nguyên Tông. Đến lúc đó núi Thiên Thọ sẽ trở thành chiến trường chính, sinh linh trong vòng trăm dặm bị diệt vong, đại chiến Chính - Ma sẽ khiến dân chúng lầm than. Thế thì tổn thất này lớn hơn kế hoạch của Hạ Diên Niên nhiều."
"Thế giới này ngoài những kẻ tham vọng ra, mọi người đều là người vô tội, cái chết của bất kỳ ai cũng có thể dẫn đến những hậu quả không lường trước được, không cần phải phân biệt cao thấp sang hèn làm gì."
Những lời của Đoan Mộc Vô Cầu như tiếng chuông vang dội, đánh mạnh vào lòng Lạc Nhàn Vân.
Trong đầu y bỗng hiện lên một khung cảnh chưa từng trải qua.
Trong cơn mơ màng, dường như Lạc Nhàn Vân đang đứng trong đại sảnh của Bắc Thần phái, trước mặt là các chưởng môn, trưởng lão của hàng chục môn phái khác nhau, họ thi nhau nói với Lạc Nhàn Vân.
"Lạc chưởng môn, ngài còn do dự gì nữa, trời sắp sập rồi, chúng ta chỉ còn cách này thôi!"
"Lạc chưởng môn, Đoan Mộc Vô Cầu tội ác chồng chất, lần lượt tiêu diệt Bắc Thần phái, Thiên Thọ phái, giết Mục Qua và Đoạn Thừa Ảnh của Kiếm phái Kình Thiên, lại còn đánh trọng thương vô số cao thủ của các môn phái lớn. Kẻ như hắn chết cũng chưa đủ đền tội, trước khi chết còn có thể dùng làm vật liệu vá trời thì đây đã là công đức lớn nhất trong đời hắn!"
Lạc Nhàn Vân nói: "Cả một đời Đoan Mộc Vô Cầu giết chóc vô số, quả thật nên bị trừng phạt. Ta có thể dẫn mọi người trừ ma, nhưng... nếu không phải vì chuyện vá trời, các vị thật sự muốn đối đầu với Đoan Mộc Vô Cầu ư?"
"Lạc chưởng môn, dù Đoan Mộc Vô Cầu chưa làm bất cứ điều xấu nào thì giết hắn để cứu thiên hạ cũng vô cùng xứng đáng!"
"Lạc chưởng môn, xin hãy đưa ra quyết định ngay!"
"Lạc chưởng môn, Đoan Mộc Vô Cầu sức mạnh phi phàm, lại còn có sự trợ giúp của bảo vật Ma binh cổ ngàn năm – Quan tài chôn trời, rất khó đối phó. Kiếm phái Kình Thiên nguyện giao ra kiếm Xích Huyết, xin Lạc chưởng môn lấy kiếm trừ ma!"
Lạc Nhàn Vân ngồi ở vị trí chủ tọa, gật đầu nói: "Được."
Lạc Nhàn Vân bừng tỉnh từ ảo ảnh, bất giác nhìn về phía Đoan Mộc Vô Cầu.
Chỉ thấy Đoan Mộc Vô Cầu đang cố gắng dùng lý luận của mình để bóp méo nhận thức của Hạ Kinh Luân, có vẻ như hắn cảm thấy làm vậy rất thú vị, nghiêm túc dạy dỗ Hạ Kinh Luân.
Mà chắc vì Hạ Kinh Luân ghét cay ghét đắng lý thuyết "công lý" của Hạ Diên Niên, nên rất hưởng ứng quan điểm của Đoan Mộc Vô Cầu, chăm chú lắng nghe, còn không ngừng gật đầu.
Lạc Nhàn Vân ôm lấy lồng ngực đang đập loạn nhịp, khẽ hỏi Hệ thống Cứu thế: "Hệ thống, ảo giác vừa rồi là do ngươi cho ta thấy à?"
Hệ thống Cứu thế: [Ảo giác mà chủ nhân thấy hệ thống Cứu thế cũng chưa từng thấy, cũng không có quyền xem. Ảo giác này không liên quan đến hệ thống, đó là ảo giác ẩn sâu trong linh hồn chủ nhân.]
Lạc Nhàn Vân suy đoán: "Đúng là ngươi chỉ có thể cho ta biết những gì ngươi thấy ở kiếp trước, ngươi không thể cho ta biết những gì ngươi cũng không rõ. Điều này có nghĩa là ngươi không tham gia vào buổi nghị sự Chính đạo này."
"Mà buổi nghị sự này đã bao gồm hầu hết các cao thủ Chính đạo. Mỗi quyết định quan trọng của Chính đạo đều được ghi lại bằng ngọc giản, ngay cả những tu sĩ không có mặt trong hội trường cũng có quyền xem ngọc giản."
"Ngươi lại không hề biết gì về việc này, chưa từng thấy cảnh tượng này, điều này chứng tỏ kiếp trước ngươi thuộc phe Ma đạo."
Hệ thống Cứu thế bắt đầu giả chết, không nói thêm một lời nào.
Lạc Nhàn Vân không truy vấn thêm, thái độ của Hệ thống Cứu thế đã là câu trả lời rõ ràng.
Lạc Nhàn Vân nhìn Đoan Mộc Vô Cầu, nghe hắn nói với Hạ Kinh Luân: "Nói chung chỉ cần không phải ngươi tự nguyện, thì tuyệt đối đừng làm. Sau này nếu ai bắt ngươi hi sinh mạng sống để cứu Thiên Thọ phái, ngươi cứ đi diệt Thiên Thọ phái trước, thế là khỏi cần cứu nữa."
Hạ Kinh Luân gật đầu: "Sư thúc nói rất có lý, nhưng ta sẽ không diệt Thiên Thọ phái, ta chỉ đi trốn thôi."
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Cũng đúng, sức mạnh của ngươi kém thế mà. Cơ thể của cả ngươi và sư huynh rắc rối thật, phải làm sao để khôi phục lại linh căn cho các ngươi đây?"
Nghĩ đến đây, Đoan Mộc Vô Cầu cảm thấy rất đau đầu.
Cả đời hắn chưa từng gặp chuyện khó khăn gì. Bị Ma tu bắt thì giết ngược ma tu là xong; bị ép luyện chế Quan tài chôn trời thì cướp lấy nó là xong. Hắn luyện chế ra thì nó là của hắn!
Nhưng đối với Lạc Nhàn Vân và Hạ Kinh Luân, hình như trong hai người này chỉ có thể sống một người, phải dùng linh căn của một người để cứu người còn lại. Nhưng cả hai người này, Đoan Mộc Vô Cầu không nỡ giết ai cả.
Chẳng lẽ đành nhìn họ cứ bệnh tật ốm yếu, sống qua trăm năm rồi chết sao?
Khi Đoan Mộc Vô Cầu đang đau đầu, Hệ thống Diệt thế kính nghiệp bỗng nói: [Hệ thống cần nhắc nhở chủ nhân một việc, linh căn của hai người họ đã được dùng để vá trời rồi.]
Thái độ của Đoan Mộc Vô Cầu với Hệ thống Diệt thế kiểu có ích thì nghe, không thì cút. Thế là hắn nói: "Tâm ma, nói rõ hơn xem."
Hệ thống Diệt thế nói: [Hai trăm năm trước cột trụ trời xuất hiện vết nứt, một luồng khí hỗn độn thoát ra. Lúc đó trời đất rung chuyển, thế giới đứng trên bờ diệt vong.]
[Lạc Nhàn Vân luận ra được nguyên nhân cột trụ trời bị gãy, thiết kế ra một trận pháp dùng chân nguyên, sinh mạng, linh hồn, linh căn của Bảy ngôi sao cứu thế làm vật hiến tế, dẫn dụ luồng khí hỗn độn đó quay trở lại trụ trời.]
[Hệ thống biết chủ nhân nghe không hiểu. Giải thích đơn giản là như này, chính Lạc Nhàn Vân đã dùng trận pháp làm mồi nhử, dẫn dụ luồng khí hỗn độn đó quay lại trụ trời. Bảy người họ lấy trận pháp làm mồi câu khí hỗn độn, còn linh căn của bảy người thì như bùn đất trét vào trụ trời sau khi khí hỗn độn quay về để ngăn không cho luồng khí này thoát ra lần nữa.]
Lần này Hệ thống Diệt thế giải thích quá dễ hiểu, Đoan Mộc Vô Cầu hiểu ngay.
"Chuyện này sư huynh đã kể rồi mà, ngươi chỉ giải thích chi tiết hơn cho bản tôn thì có giúp được gì trong việc cứu người đâu?" Đoan Mộc Vô Cầu hỏi.
Hệ thống Diệt thế đáp: [Nhưng Lạc Nhàn Vân không ngờ sau khi khí hỗn độn nhập thế, Thái Cực phân thành hai Nghi, hóa thành hai luồng lực lượng Thanh - Trọc. Bảy ngôi sao cứu thế chỉ triệu hồi được Thanh khí, còn Trọc khí thì không bị họ dẫn dụ.]
[Nhưng Thanh và Trọc khí vốn tương sinh tương khắc với nhau. Khi Thanh khí trở về, Trọc khí cũng theo sau. Lúc đó Trọc khí xâm nhập vào trận pháp, đánh thức mọi góc tối trong tâm hồn mỗi người. Hạ Kinh Luân tưởng rằng mình nhát gan nên trận pháp mới thất bại, nhưng thật ra lúc đó trong lòng cả bảy người đều có ma tính. Chỉ là công lực của Hạ Kinh Luân yếu nhất, không thể phong bế ý thức của mình nên tiếng lòng của cậu ta mới bị những người khác nghe thấy. Và đương nhiên họ cũng đổ hết lỗi lầm lên đầu cậu ta.]
Đoan Mộc Vô Cầu phân bua: "Sư huynh của ta không như vậy, y luôn cố gắng ôm hết mọi lỗi lầm vào mình."
Hệ thống Diệt thế cười nhạt một tiếng, không thèm đáp lại mà nói tiếp: [Dưới tác động của Trọc khí, bảy người lần lượt ngất xỉu. Chỉ còn Lạc Nhàn Vân, người có công lực mạnh nhất vẫn cố gắng chống đỡ.]
[Đáng lý họ đã thất bại, nhưng Lạc Nhàn Vân nhanh chóng quyết đoán, phong ấn Thanh khí vào trụ trời.]
[Khi đó, vì trời đã sụp một nửa nên gió cương vốn ở trên chín tầng mây lại cuồn cuộn quanh trụ trời. Để ngăn không cho Trọc khí tiếp tục mê hoặc mọi người, Lạc Nhàn Vân đã mượn sức mạnh cuối cùng của trận pháp, dẫn ngọn gió đó vào cơ thể mình.]
[Đồng thời y cũng không kiềm chế ma tính của mình nữa, giải phóng toàn bộ phần xấu xa trong lòng, thu hút Trọc khí nhập vào cơ thể.]
[Lạc Nhàn Vân đã thành công. Trọc khí bị phần xấu trong lòng y hấp dẫn, nhập vào cơ thể y. Tiếp theo y phải tự hy sinh bản thân, nhảy vào trụ trời, dùng thân xác và linh hồn để giam cầm Trọc khí. Dùng gió cương làm phong ấn, vá lại khe nứt cuối cùng của trụ trời.]
[Nhưng ngay khi bước vào trụ trời, tâm ma đã kiểm soát suy nghĩ của Lạc Nhàn Vân. Y không thể khống chế nỗi sợ hãi trước cái chết, mang theo Trọc khí trốn vào Lạc Tiêu Cốc. Sau vài ngày vật lộn, y giải phóng toàn bộ Trọc khí và gió cương ra ngoài.]
[Cuối cùng gió cương ở lại trong Lạc Tiêu Cốc, nhưng Trọc khí thì không chịu sự ràng buộc của cốc, không biết đã đi đâu.]
"Tâm ma ngươi đừng có mà nói dối nữa." Đoan Mộc Vô Cầu quát, "Sư huynh là người thẳng thắn, nếu năm xưa có chuyện như vậy xảy ra, nhất định y sẽ nói cho thiên hạ biết, không bao giờ giấu diếm. Nhưng giờ cả thiên hạ đều không biết chuyện này, chứng tỏ sự thật không phải như ngươi nói.]
Hệ thống Diệt thế đáp: [Đó là vì Lạc Nhàn Vân cũng không nhớ chuyện này. Y đã phong ấn tâm ma, giấu đi mặt xấu của mình, ký ức đó cũng bị phong ấn cùng. Một ngày nào đó khi tâm ma thức tỉnh, y sẽ nhớ lại chuyện này, nhớ rằng mình không phải thánh nhân, nhớ rằng mình cũng đê tiện và đáng khinh như bao kẻ khác.]
Đoan Mộc Vô Cầu đe dọa: "Tâm ma, nếu ngươi còn dám nói xấu sư huynh, bản tôn sẽ phá hủy thần thức của mình, ngươi cũng đừng hòng sống sót nữa."
Hệ thống Diệt thế: [Hệ thống không kể chuyện này để hạ thấp vị trí của Lạc Nhàn Vân trong lòng chủ nhân, mà là để nói cho ngươi biết rằng, do trận pháp chưa hoàn thành nên Trọc khí vẫn đang lang thang khắp thế gian. Chỉ cần chủ nhân tìm được Trọc khí, mang nó đến trụ trời, dùng Trọc khí để đánh thức Thanh khí.]
[Thanh - Trọc vốn là một, có Trọc khí bên ngoài làm mồi, Thanh khí sẽ phá vỡ phong ấn bên trong. Đến lúc đó linh căn của Lạc Nhàn Vân dùng để vá trụ trời sẽ được giải thoát.]
[Lúc ấy chủ nhân có thể tìm cách tách phần linh căn đó ra, lấy phần của Lạc Nhàn Vân và Hạ Kinh Luân rồi khôi phục linh căn cho họ, cứu mạng họ.]
[Tất nhiên để thành công, cơ thể chủ nhân phải chịu đựng được sự va chạm của Thanh khí và Trọc khí. Thế thì cần phải luyện được thân thể bất khả xâm phạm, mà thế thì phải đến...]
"Đến Lạc Tiêu Cốc đúng không?" Đoan Mộc Vô Cầu tức giận, "Ngươi kể lắm chuyện vậy cuối cùng cũng chỉ để dụ bản tôn đến Lạc Tiêu Cốc thôi!"
Ngay lúc này, Đoan Mộc Vô Cầu thực sự khâm phục sự kiên trì của Hệ thống Diệt thế.
Dù hắn từ chối Hệ thống Diệt thế biết bao lần thì "đến Lạc Tiêu Cốc luyện thành thân thể bất khả xâm phạm" vẫn như cái dằm găm vào thịt, nhổ mãi mà không ra.
Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Tâm ma, bản tôn thừa nhận lần này ngươi dụ dỗ rất hiệu quả, suýt nữa thì bản tôn đã xiêu lòng rồi. Nhưng nếu làm vậy thì trụ trời sẽ sụp đổ, tâm huyết năm xưa của sư huynh sẽ uổng phí, sư huynh sẽ không vui đâu!"
Hệ thống Diệt thế: [Chủ nhân à, Lạc Nhàn Vân có tâm ma, chỉ cần y trở lại Lạc Tiêu Cốc, ký ức đó sẽ được đánh thức. Đến lúc đó y sẽ không trách ngươi, mà sẽ cảm ơn vì đã cứu mạng y.]
Đoan Mộc Vô Cầu cố gắng chống lại sự cám dỗ của tâm ma, ôm ngực nói: "Không được, ngươi tưởng bản tôn ngốc à? Cứu sư huynh và Hạ Kinh Luân nhưng trụ trời lại sụp, khi đó trời long đất lở, thế giới bị hủy diệt, bản tôn và sư huynh đều phải chết. Ban đầu sư huynh và Hạ Kinh Luân còn sống được trăm năm, khôi phục linh căn xong chỉ còn sống được vài ngày, phép toán này bản tôn vẫn hiểu được."
Hệ thống Diệt thế: [Chính vì thế hệ thống mới đưa ra nhiệm vụ "diệt Bắc Thần phái". Bắc Thần phái có Chuông tỉnh thế, diệt Bắc Thần phái rồi đoạt lấy Chuông tỉnh thế, dùng Chuông tỉnh thế mở ra tiểu thế giới, bảo vệ những người mà ngươi muốn bảo vệ. Khi đó ngươi, Lạc Nhàn Vân, Vượng Tài, Hạ Kinh Luân, Tiêu Dao Cốc, Tống Quy... ai mà ngươi muốn giữ lại, chỉ cần đưa họ vào Chuông tỉnh thế thì ngươi và những người quan trọng của ngươi đều có thể sống sót.]
Nghe xong lòng Đoan Mộc Vô Cầu dần liêu xiêu.
Hắn nhìn Lạc Nhàn Vân, nghĩ đến việc sau này có thể ẩn cư trong Chuông tỉnh thế cùng Lạc Nhàn Vân, không còn phải lo lắng về những cuộc tranh đấu chán ngắt của giới tu chân, sống cuộc đời an nhàn.
Tâm ma của Hệ thống Diệt thế thật đáng sợ, nó từng chút từng chút hiểu rõ Đoan Mộc Vô Cầu, theo suy nghĩ của hắn mà điều chỉnh nhiệm vụ, mỗi lần lại hấp dẫn hơn lần trước.
Hệ thống Diệt thế: [Chủ nhân không muốn kiểm soát suy nghĩ của Lạc Nhàn Vân, vậy thì không cần kiểm soát, chỉ cần đánh thức phần ác mà Lạc Nhàn Vân luôn muốn phong ấn là được rồi. Chủ nhân thích Lạc Nhàn Vân thì nên thích toàn bộ con người y chứ? Chẳng lẽ vì y có ác niệm mà ghét y à?]
"Dĩ nhiên là không, chỉ cần là sư huynh thì dù tốt hay xấu, bản tôn... ta đều yêu thích." Đoan Mộc Vô Cầu thổ lộ trong lòng.
[Vậy thì còn do dự gì nữa? Giúp sư huynh của ngươi đối diện với bản thân không tốt à?] Hệ thống Diệt thế dụ dỗ.
Đoan Mộc Vô Cầu chăm chú nhìn Lạc Nhàn Vân, không nói nên lời.
Tất nhiên Lạc Nhàn Vân cảm nhận được ánh mắt của Đoan Mộc Vô Cầu, thấy hắn đặt tay lên ngực mãi không rời bèn bước đến nhẹ nhàng đặt tay lên ngực hắn, cảm nhận nhịp tim cuồng loạn của hắn.
"Đệ sao vậy? Sao lại hoảng loạn thế? Hệ thống Diệt thế lại tra tấn đệ à?" Lạc Nhàn Vân truyền âm hỏi.
Đoan Mộc Vô Cầu nắm chặt tay Lạc Nhàn Vân rồi hỏi: "Sư huynh, nếu có một ngày huynh bị tâm ma quấy nhiễu, trở thành kẻ như Hạ Diên Niên, huynh có đau khổ không?"
Câu hỏi của hắn khiến Lạc Nhàn Vân nhớ lại ảo ảnh vừa rồi, y hít một hơi sâu: "Nếu ta thực sự trở thành Hạ Diên Niên, vậy ta nguyện mình mãi không tỉnh. Chỉ cần ta có giây nào tỉnh táo, ta sẽ tự tay trừ ma, dù phải giết mình cũng không tiếc."
Nhịp tim cuồng loạn của Đoan Mộc Vô Cầu dần bình tĩnh lại.
Hắn nói với Hệ thống Diệt thế: "Tâm ma, bản tôn thừa nhận lần này ngươi dụ dỗ rất thành công, nhưng câu trả lời của bản tôn với ngươi vẫn chỉ có một. Đó là, bản tôn từ chối."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT