Vừa mới tỉnh dậy, đầu óc Hạ Kinh Luân còn mơ màng. Cậu nhìn thẳng lên trần hang, đôi mắt vô hồn.

Cậu chẳng buồn tìm hiểu ai là người đánh thức mình, chỉ lặng lẽ nằm đó, như chỉ có vậy cậu mới tìm được chút bình yên.

Hạ Kinh Luân đã tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, và lần nào mở mắt ra cậu cũng chỉ thấy khuôn mặt của Hạ Diên Niên.

Mỗi lần như thế, Hạ Diên Niên sẽ thao thao bất tuyệt về kế hoạch của mình. Nào là cách sắp đặt trận pháp Thực Nguyệt Thôn Thiên, cách phục hồi linh căn cho cậu, cách tu luyện để nổi danh thiên hạ khi kế hoạch thành công.

Hạ Kinh Luân từng phản đối, cậu không muốn cha mình vì mình mà làm ra những chuyện thất đức, cậu cũng chẳng cần nổi danh làm gì.

Nhưng Hạ Diên Niên chỉ tự nói những gì ông ta muốn, chẳng hề để tâm đến suy nghĩ của Hạ Kinh Luân. Lâu dần, Hạ Kinh Luân trở nên ít nói, không còn muốn bày tỏ ý kiến của mình nữa.

Dù có nói ra cũng vô ích, Hạ Diên Niên chẳng quan tâm đến suy nghĩ của cậu, ông ta hoàn toàn bỏ ngoài ta những lời cậu nói.

Phản kháng cũng chẳng có ý nghĩa gì, chênh lệch sức mạnh giữa cậu và Hạ Diên Niên quá lớn, chỉ cần cậu bày tỏ chút bất đồng thì sẽ bị Hạ Diên Niên đóng băng trở lại ngay.

Đã từng có lúc, Hạ Kinh Luân còn hy vọng.

Cậu nghĩ một ngày nào đó, khi công lực của mình vượt qua Hạ Diên Niên, cậu sẽ buộc cha phải nghe lời mình.

Nhưng sau khi bị cha ép đi cứu thế giới và mất đi một nửa linh căn, hy vọng đó cũng tàn lụi.

Từ dạo ấy, Hạ Kinh Luân học được cách ngoan ngoãn.

Nói ra suy nghĩ của mình cũng chả để làm gì, phản kháng chỉ mang lại sự trấn áp tàn khốc hơn.

Cậu chẳng còn hy vọng gì nữa, thà học cách giả vờ ngoan ngoãn để có thể sống thoải mái hơn trong những khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi.

Theo thói quen, sau khi tỉnh dậy Hạ Diên Niên sẽ xuất hiện để lại tiếp tục những lời "quan tâm" của mình. Nào là ông ta đã vì cậu mà làm những gì, nào là ông ta thương cậu đến nhường nào.

Nhưng lần này, không phải Hạ Diên Niên xuất hiện mà là một gã trai trông tuấn tú nhưng có khí chất hung tợn.

Hạ Kinh Luân giật mình khi thấy hắn, nhưng cậu đã học được cách không thay đổi sắc mặt trước bất kỳ điều gì, cậu không nhúc nhích.

Gã trai đó đưa tay vuốt mắt cậu, nghi hoặc nói: "Sư huynh, sao cậu ta vẫn chưa tỉnh? Là do ta dùng sai linh quyết à? Không thể nào, ta thiên tư thông minh, học một nhớ mười, suy một ra ba, trò giỏi hơn thầy, sóng sau xô sóng..."

"Được rồi được rồi, ta biết đệ là thiên tài rồi. Không sai đâu, đừng có mà phun ra cả đống thành ngữ nữa." Một giọng nói quen thuộc mà có chút cưng chiều vang lên.

Nghe thấy giọng nói này, Hạ Kinh Luân chớp mắt.

Là Lạc Nhàn Vân.

Cảm xúc của Hạ Kinh Luân với Lạc Nhàn Vân rất phức tạp.

Dù chỉ mới gặp Lạc Nhàn Vân một lần, nhưng cái tên này đã xuyên suốt cuộc đời cậu.

Khi còn nhỏ, lúc cậu thấy sách vở khó hiểu, không muốn đọc, Hạ Diên Niên sẽ nói: "Lạc Nhàn Vân của Bắc Thần phái ba tuổi đã biết nghìn chữ, năm tuổi đọc hết sách vở. Cuốn sách này cậu ta đã thuộc lòng khi mới bảy tuổi rồi, con cũng là Thiên linh căn, không thể thua cậu ta được."

Khi cậu thấy mệt mỏi vì tu luyện, muốn nghỉ ngơi một hai ngày, Hạ Diên Niên lại bảo: "Lạc Nhàn Vân bằng tuổi con đã biết dẫn khí vào thân, con phải giỏi hơn cậu ta."

Khi cậu muốn ra ngoài chơi, khám phá thế giới bên ngoài, Hạ Diên Niên nói: "Ra ngoài thì được, nhưng không phải để chơi mà phải đi học ở các môn phái lớn. Lạc Nhàn Vân từng du học suốt mười năm, đọc hết sách vở của các môn phái lớn, con phải học hết trong vòng năm năm, nếu không thì đừng ra ngoài."

Lạc Nhàn Vân Lạc Nhàn Vân Lạc Nhàn Vân, cái tên này trở thành cơn ác mộng trong đời cậu.

Ngay từ khi sinh ra, dường như cậu đã được giao một nhiệm vụ: vượt qua Lạc Nhàn Vân.

Hạ Kinh Luân chưa gặp Lạc Nhàn Vân mà đã sinh lòng thù hận.

Sự thù hận này đạt đến đỉnh điểm khi Lạc Nhàn Vân chủ trương cứu thế.

Lý do Hạ Kinh Luân không muốn cứu thế không chỉ vì không muốn chết, mà còn vì cậu không muốn cái chết của mình cũng do Lạc Nhàn Vân quyết định.

Nhưng cậu chẳng có quyền quyết định gì, bị Hạ Diên Niên ép phải đến trước mặt Lạc Nhàn Vân.

Đó là lần đầu tiên cậu gặp Lạc Nhàn Vân. Lúc đó Lạc Nhàn Vân là người đứng đầu Chính đạo, một tu sĩ Đại Thừa kỳ cao cường, áo trắng tựa tiên.

Còn cậu thì mình đầy thương tích máu me, bị Hạ Diên Niên trói chặt, quỳ trước mặt Lạc Nhàn Vân.

Khác biệt một trời một vực.

Khi Lạc Nhàn Vân cúi xuống, tháo dây trói và thi triển thuật chữa thương cho cậu, Hạ Kinh Luân thấy nhục nhã vô cùng tận.

Cậu nhìn đôi tay đầy máu của mình, rất muốn tát Lạc Nhàn Vân một cái thật mạnh.

Cậu biết mình không thể làm Lạc Nhàn Vân bị thương chút nào, nhưng chỉ cần làm bẩn được mặt Lạc Nhàn Vân, cậu cũng mãn nguyện rồi.

Nhưng chưa kịp ra tay, Lạc Nhàn Vân đã dùng thuật pháp rửa sạch cơ thể dơ bẩn của cậu, chỉnh lại quần áo, buộc tóc gọn gàng cho cậu rồi mỉm cười nói: "Một thiếu niên cương trực thật đấy."

Lạc Nhàn Vân nói với cậu: "Nếu cậu không muốn, đừng miễn cưỡng bản thân. Vá trời đúng là quan trọng, nhưng cậu chỉ là một thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành, không thể để cậu gánh vác trọng trách nặng nề này."

Lạc Nhàn Vân còn truyền âm nói nhỏ với cậu: "Nếu cậu sợ từ chối sẽ bị Hạ chưởng môn phạt, có thể đến Bắc Thần phái. Nếu cậu không muốn nhận sự bảo vệ của Bắc Thần phái, cũng có thể đến Sương Hoa Cung. Cung chủ Sương Hoa Cung là mẹ của cậu, chỉ vì Sương Hoa Cung không thu nhận đệ tử nam nên cậu mới phải rời xa bà. Nhưng cậu là Thiên linh căn, chỉ cần cậu muốn, Sương Hoa Cung chắc chắn sẽ phá lệ vì cậu."

Lạc Nhàn Vân, người mà cậu đã căm ghét suốt mười mấy năm, lại là người đầu tiên hỏi ý kiến cậu.

Thậm chí Lạc Nhàn Vân còn suy xét đến việc cậu không muốn ở Bắc Thần phái, nên cho cậu một lựa chọn khác dễ chấp nhận hơn.

Hạ Kinh Luân nhìn thẳng vào Lạc Nhàn Vân, lòng bỗng dấy lên một ý nghĩ không muốn thua y rồi bướng bỉnh nói: "Ngươi làm gì, ta cũng sẽ làm theo."

Lạc Nhàn Vân nhận ra Hạ Kinh Luân thật lòng, trong lúc này không ai ép buộc cậu, lại thêm chuyện cột trụ trời đang cấp bách, nên y không khuyên nhủ thêm.

Khoảnh khắc đó Hạ Kinh Luân thật sự cảm thấy, cái chết chẳng có gì đáng sợ. Lạc Nhàn Vân cũng sắp chết mà, cậu đâu thể thua Lạc Nhàn Vân được.

Nhưng trong lúc vá trời, bảy người bọn họ tâm ý tương thông, Hạ Kinh Luân nghe được tiếng lòng của những người khác.

Có người nghĩ, có thể hy sinh vì thiên hạ bá tánh, quả là một việc vĩ đại. Trong đầu họ hiện lên hình ảnh những người dân thường, lòng tràn đầy sự mãn nguyện.

Có người nghĩ, chỉ cần vá trời thành công, môn phái của họ sẽ không gặp thảm họa, họ cam tâm tình nguyện.

Có người nghĩ, thành công rồi thì đệ tử và con gái của bà sẽ được đối đãi tốt hơn trong môn phái. Có thể để lại vinh dự này cho hậu bối, bà rất vui.

Hạ Kinh Luân không thể không tự hỏi: "Còn ta thì sao?"

Trong khi mỗi người trong bảy ngôi sao cứu thế đều có sứ mệnh riêng của mình, cậu lại chẳng có gì.

Cuộc đời cậu chẳng có mục tiêu gì cả, tất cả những gì cậu làm đều là để thực hiện tham vọng của Hạ Diên Niên.

Ít nhất hãy để cậu sống thêm vài năm, tìm ra mục đích của mình rồi mới hy sinh tính mạng bằng chính ý chí của mình.

Trước ranh giới sinh tử, Hạ Kinh Luân chùn bước.

Cậu tự nhủ đã đi đến bước này rồi, không còn đường lui nữa, phải kiên trì đến cùng.

Nhưng bỗng một luồng tà niệm từ khắp mọi phía ập đến, khơi dậy tất cả những suy nghĩ đen tối trong lòng cậu.

Cậu không thể kìm nén nỗi sợ chết, không thể kiềm chế bản thân mà khóc òa lên.

Sau đó cậu ngất đi. Khi tỉnh lại, cậu biết mình đã sống sót, nhưng trận pháp đã thất bại.

Trên cột trụ trời vẫn còn một vết nứt, không biết khi nào sẽ sụp.

Lòng Hạ Kinh Luân tràn ngập hối hận, cậu quỳ xuống trước mặt Lạc Nhàn Vân, người mà cậu ghét nhất. Tự tát vào mặt mình thật mạnh, trách bản thân hèn nhát, căm ghét bản thân đã phá hỏng trận pháp.

Lạc Nhàn Vân, người cũng bị thương nặng không kém, nắm lấy tay cậu, không cho cậu tự làm hại mình nữa.

Lạc Nhàn Vân nói: "Không phải lỗi của cậu, tà niệm cậu cảm nhận được vào phút cuối là ác ý của thế gian. Trời đất có thiện thì cũng có ác, chúng ta đã muốn vá trời thì không thể chỉ bổ thiện mà bỏ qua cái ác."

"Thì ra ngoài việc kiểm soát linh khí trời đất, chúng ta còn phải phong ấn tà niệm đó vào cột trụ trời, đó mới là cái cột hoàn chỉnh. Chỉ tiếc là khi thiết lập trận pháp, ta chỉ chú ý đến mặt thiện mà bỏ qua mặt ác, khiến trận pháp có lỗ hổng, khiến mọi người bị tà niệm thao túng."

"Mọi thứ đều do sự sơ suất của ta gây nên, chẳng liên quan gì đến cậu cả."

Thoạt đầu Hạ Kinh Luân nghĩ mình sẽ phải chịu đựng sự trừng phạt khắc nghiệt từ Lạc Nhàn Vân, có thể sẽ bị y đánh đập thậm tệ, hoặc thậm chí bị giết để xả giận. Nhưng không ngờ, điều duy nhất cậu nhận được lại là sự dịu dàng.

Hạ Kinh Luân không kìm được nữa, lao vào lòng Lạc Nhàn Vân mà bật khóc nức nở, những giọt nước mắt này mang theo cả nỗi hối hận lẫn sự giải thoát.

Lần đầu tiên có người nói với cậu rằng: "Không phải lỗi của cậu."

Lần đầu tiên có người nói: "Ta là người lớn, ta sẽ chịu trách nhiệm."

Không biết đã bao lần Hạ Diên Niên mắng cậu phải vượt qua Lạc Nhàn Vân, nhưng Hạ Kinh Luân chẳng bao giờ quan tâm. Cho đến lúc này, cậu mới thực sự muốn trở thành một người như Lạc Nhàn Vân.

Lần đầu tiên, trong lòng cậu có một mục tiêu.

Cậu muốn trao linh căn của mình cho Lạc Nhàn Vân, chỉ có Lạc Nhàn Vân mới có thể cứu thế giới này, Lạc Nhàn Vân phải sống.

Nhưng Hạ Diên Niên không đồng ý.

Lạc Nhàn Vân muốn dùng mạng mình để cứu cậu, Hạ Diên Niên vẫn không đồng ý.

Hạ Kinh Luân lạnh lùng nhìn cha mình, chưa bao giờ cậu ghét ai như ghét ông ta lúc này.

Khi Hạ Diên Niên định luyện hóa cả núi Thiên Thọ để bù đắp linh căn cho Hạ Kinh Luân, lòng cậu chỉ có một nụ cười lạnh.

Hạ Kinh Luân tự nhủ phải nhẫn nhịn.

Nhẫn nhịn cho đến khi trận pháp của Hạ Diên Niên thành công, cậu sẽ mang sức mạnh của mình đi tìm Lạc Nhàn Vân.

Hạ Diên Niên muốn sống trong ý thức của cậu, nhưng cậu sẽ không để ông ta toại nguyện.

Hạ Kinh Luân quyết định trao cuộc đời và sức mạnh của mình cho Lạc Nhàn Vân, người mà cậu cảm thấy tốt bụng và vô tư nhất, để y có thể khôi phục lại phong độ thời đỉnh cao.

Còn cậu, sẽ tự tay hủy diệt ý thức của mình, tự tay kết thúc tham vọng của Hạ Diên Niên, để ông ta không đạt được mục đích.

Hạ Kinh Luân đã hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ chờ đợi thời khắc đó đến.

Nhưng lúc này, cậu lại nghe thấy giọng Lạc Nhàn Vân.

Cậu bất chợt ngồi bật dậy, nhìn người vừa nói. Thấy Lạc Nhàn Vân vẫn như hai trăm năm trước, hòa nhã, bao dung, mang trong mình sự kiên định và mạnh mẽ mà ít ai có được.

"Lạc tiền bối!" Hạ Kinh Luân nhìn chăm chăm vào Lạc Nhàn Vân, trong mắt chỉ có y.

Ngay sau đó mắt cậu tối sầm, đầu óc quay cuồng.

Lạc Nhàn Vân nói: "Cậu ngủ lâu quá nên thiếu máu, ngồi dậy luôn sẽ không ổn. Ta giúp cậu thông kinh mạch chút là được."

Lạc Nhàn Vân vừa định đặt tay lên ngực Hạ Kinh Luân thì Đoan Mộc Vô Cầu đã ngăn lại: "Sư huynh, chân nguyên của huynh vốn đã ít, để ta làm cho."

Lạc Nhàn Vân đáp: "Cũng được, công lực của đệ cao hơn. Chỉ có điều cơ thể Hạ Kinh Luân yếu, kinh mạch cũng không mạnh, chân nguyên của đệ cần phải nhẹ nhàng hơn chút."

Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Yếu thì có yếu bằng Vượng Tài không? Năm xưa bản tôn còn chữa kinh mạch cho Vượng Tài đấy!"

Lạc Nhàn Vân có chút khó xử: "Sao đệ có thể so sánh Hạ thiếu hiệp với Vượng Tài... Thôi được, xem là Vượng Tài vẫn tốt hơn là so với Tống Quý. Nếu đệ đã biết cách điều khiển chân khí, ta yên tâm rồi."

Hạ Kinh Luân nghe hai người trò chuyện thân mật, không khỏi tự hỏi "Vượng Tài" là ai.

Vì ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài và không biết nhiều về cuộc sống bình thường, cậu không nghĩ Vượng Tài là một chú chó, chỉ cảm thấy cái tên này nghe rất may mắn, đầy hy vọng về tương lai tốt đẹp.

Thế là cậu cố gắng bắt chuyện với Đoan Mộc Vô Cầu: "Tiền bối, Vượng Tài là đệ tử của ngài ạ? Nghe tên là biết người này rất thẳng thắn, chân thật, không giỏi che giấu cảm xúc, có thể thẳng thắn bày tỏ nguyện vọng của mình."

Đoan Mộc Vô Cầu: "..."

Lạc Nhàn Vân: "..."

Sau khi nhẹ nhàng thông kinh mạch cho Hạ Kinh Luân, Đoan Mộc Vô Cầu quay lại nhìn Lạc Nhàn Vân, hỏi: "Sư huynh, Thiên linh căn ai cũng khéo nịnh vậy hả?"

Theo Đoan Mộc Vô Cầu, Lạc Nhàn Vân đã là người nói chuyện ngọt ngào và khéo nịnh nhất thiên hạ, không ngờ Hạ Kinh Luân còn cao tay hơn.

Lạc Nhàn Vân mà khen thì ít nhất vẫn là khen người, còn Hạ Kinh Luân vừa tỉnh đã biến Vượng Tài thành thánh nhân!

Hạ Kinh Luân thấy biểu cảm của Đoan Mộc Vô Cầu và Lạc Nhàn Vân có phần kỳ lạ, bèn cẩn thận hỏi: "Ta có nói sai gì không? Ta chỉ dựa vào khí chất và tính cách của tiền bối để đoán về nhân cách của Vượng Tài sư huynh, nếu có lời nào thất lễ, mong tiền bối trách phạt."

Khi cậu nói đến "khí chất và tính cách", tai Đoan Mộc Vô Cầu khẽ động, rất hài lòng nói: "Không, ngươi nói rất đúng, với người như ta, "thẳng thắn, chân thật, không giỏi che giấu cảm xúc, có thể thẳng thắn bày tỏ nguyện vọng của mình," ngay cả nuôi một con chó cũng là con chó thẳng thắn nhất thiên hạ!"

Đoan Mộc Vô Cầu cứ thế nhận hết lời khen của Hạ Kinh Luân dành cho Vượng Tài về phần mình, độ hài lòng với Hạ Kinh Luân tăng lên đến mức cao hơn cả Tống Quy nhưng vẫn dưới Vượng Tài.

Lạc Nhàn Vân đã đoán trước Đoan Mộc Vô Cầu chắc chắn sẽ có cái nhìn khác về một Thiên linh căn như Hạ Kinh Luân, nhưng không ngờ lại theo cách này.

Dù sao bây giờ xem ra, mạng của Hạ Kinh Luân đã được bảo toàn. Chẳng cần nói đến việc Đoan Mộc Vô Cầu không có ý định giết cậu, ngay cả khi có người muốn giết Hạ Kinh Luân, Đoan Mộc Vô Cầu cũng sẽ bảo vệ cậu, bởi vì đánh... "cái gì đó" thì cũng phải nhìn mặt chủ chứ.

Lạc Nhàn Vân nhận ra mình đã vô tình so sánh Hạ Kinh Luân với Vượng Tài, thầm nghĩ "tội lỗi" rồi thầm xin lỗi Hạ Kinh Luân trong lòng.

Hệ thống Cứu thế an ủi y: [Chủ nhân không cần phải xin lỗi, nếu Hạ Kinh Luân có thể trở thành Vượng Tài, tỷ lệ sống sót của cậu ấy sẽ cao hơn bây giờ rất nhiều.]

Bên kia vì được khen vui ngất trời, Đoan Mộc Vô Cầu và Hạ Kinh Luân bắt đầu một cuộc trò chuyện kỳ lạ.

Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Hạ Kinh Luân, bản tôn tên Đoan Mộc Vô Cầu, ngươi cũng coi như là cùng môn phái với bản tôn, ngươi là hậu bối của bản tôn, từ giờ ngươi..."

Hạ Kinh Luân vội nói: "Đoan Mộc tiền bối, ngài cũng là người của Thiên Thọ phái ạ? Nhưng các trưởng bối của Thiên Thọ phái ta đều biết cả, ta chưa từng gặp ngài."

Đoan Mộc Vô Cầu giải thích: "Bản trưởng lão là trưởng lão của Bắc Thần phái, sư đệ thân cận của Lạc Nhàn Vân."

Hạ Kinh Luân nói: "Thì ra là tiền bối của Bắc Thần phái, ngài nói ngài và ta cùng môn phái, chẳng lẽ gần đây ngài đang du học ở Thiên Thọ phái ạ?"

Đoan Mộc Vô Cầu nói: "Không phải, ý bản tôn là, ngươi và bản tôn đều bị cùng một người làm cho phát ớn. Trong khóa học về "nhân tâm hiểm ác," ngươi và ta là đồng môn."

Hạ Kinh Luân rụt rè hỏi: "Người khiến tiền bối cảm nhận được sự hiểm ác của con người, chẳng lẽ là... cha ta?"

Đoan Mộc Vô Cầu đáp: "Chính ông ta. Bản tôn bị buộc phải dùng Thiên Tâm Thông, nghe được tiếng lòng của ông ta, đến giờ vẫn cảm thấy tai mình bị bẩn, rửa không sạch. Nghĩ đến ngươi làm con ông ta nhiều năm, chắc còn thấy ghê hơn."

"May mà ta đã rút hết chân nguyên của Hạ Diên Niên, phần còn lại giao cho ngươi đấy hậu bối đồng môn. Ngươi muốn chặt nhỏ Hạ Diên Niên làm phân bón cho hoa hay ép ông ta đọc sách mỗi ngày, không cố gắng thì đánh, tất cả tùy ngươi."

"Bản tôn nghĩ có lẽ Thiên Thọ phái sẽ không đồng ý để người khác xử lý cựu chưởng môn của họ, nhưng không sao, dù gì ngươi cũng là hậu bối đồng môn của bản tôn, bản tôn sẽ đứng ra bảo vệ ngươi. Từ giờ ngươi cứ gọi bản tôn là sư thúc."

Lời của Đoan Mộc Vô Cầu chứa quá nhiều thông tin, Hạ Kinh Luân mất một lúc mới hiểu ra ý của hắn.

Hình như cha cậu đã chọc giận Đoan Mộc tiền bối này, sư đệ thân cận của Lạc Nhàn Vân, vậy nên hắn đã phế bỏ toàn bộ công lực của cha cậu, còn định biến ông ta thành phân bón hoa.

Hạ Kinh Luân hỏi: "Đoan Mộc tiền bối... Sư thúc, ý ngài là, ngài là... kẻ thù giết cha ta?"

Đoan Mộc Vô Cầu chỉnh lại: "Ân nhân giết cha."

Hạ Kinh Luân: "..."

Đoan Mộc tiền bối không nói sai, cậu không có ý định trả thù cho Hạ Diên Niên, thậm chí còn cảm thấy Đoan Mộc Vô Cầu đã cứu mình.

Nhưng kiểu đối thoại này đúng là lần đầu tiên cậu được nghe, hóa ra giới tu chân lại giao tiếp với nhau như vậy.

Lạc Nhàn Vân thực sự không kìm được, kéo Đoan Mộc Vô Cầu ra rồi nói: "Đệ đừng dạy hư Kinh Luân."

Lạc Nhàn Vân áy náy nói với Hạ Kinh Luân: "Đoan Mộc sư thúc của cậu nói chuyện không để ý, cậu đừng học theo."

Nói xong Lạc Nhàn Vân cũng không kìm được mà muốn tự gõ vào đầu mình một cái, sao lại tự nhiên để Đoan Mộc Vô Cầu xưng là sư thúc của Hạ Kinh Luân được nhỉ?

Hồi đó Đoan Mộc Vô Cầu cũng tự nhiên trở thành sư đệ của y, đệ tử ký danh của Bắc Thần phái, giờ lại vô duyên vô cớ trở thành đồng môn với Hạ Kinh Luân, làm sư thúc của cậu.

Đoan Mộc Vô Cầu đúng là có khả năng nhận đồng môn, thiên hạ chẳng ai địch nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play