"Cho tôi?" Tên cướp mang mặt nạ hình con khỉ cố ý hỏi lại cô, "Là tôi cho cô mới đúng, cô có thể cho tôi cái gì?"
"Thích thì đưa về, ở đây cợt nhả làm gì." Tên cướp đeo mặt nạ lợn rừng đi đến, "Mau đi thôi, cảnh sát sắp tới rồi."
Đường Cổ đang vui mừng vì bọn họ sắp rời đi, giây tiếp theo đã bị người đàn ông nhấc cổ áo lên, cô sợ hãi hét ầm, "A... Thả tôi ra!"
"Làn da này mềm mại thật." Người đàn ông sờ lên mặt cô, sau đó vác cô lên vai khiêng ra ngoài.
Đường Cổ khóc đến mức cổ họng trở nên khản đặc, cô nhìn bảo vệ ngân hàng, kêu lên, "Cứu tôi... Cứu mạng... Cầu xin các anh cứu tôi..."
Đáng tiếc, đến tận khi cô bị ném vào trong xe, cũng không có ai tới cứu cô.
Xe đi suốt ba tiếng đồng hồ, giữa đường bọn họ ăn cơm trưa, sau đó đi chợ đồ cũ, đổi một chiếc xe bus nhỏ, lại lái thêm hai tiếng, cuối cùng trước khi trời tối, đến một điểm dừng chân.
Đường Cổ được khiêng ra ngoài, trên đường đi cô bị đánh ngất xỉu, bây giờ đầu óc còn mơ mơ màng màng, lúc xuống xe, tiếng kêu cứu của cô đầy yếu ớt, giống một con mèo nhỏ bị thương.
"Giàu rồi!" Một đám bảy, tám người vào phòng tháo mặt nạ ra, vất lung tung trên bàn.
Đường Cổ bị ném lên một chiếc ghế sô pha lộn xộn.
"Đây là của tao! Chúng mày không được động vào!" Con khỉ cởi mặt nạ xuống, sờ sờ mặt Đường Cổ, "Đợi ở đây, anh trai đi pha nước tắm, chốc nữa, chúng ta tắm cùng nhau."