"Tôi chỉ đi thăm Thư Nhiên, không liên quan gì đến hai người." Phương Thanh Nghiên lạnh lùng nói.
Nhưng hai vợ chồng bọn họ thì lại không quan tâm nhiều, bộ dáng vui đến quên trời quên đất nói: "Không có việc gì không có việc gì, khi nào con có thời gian cứ đến, mọi người lúc nào cũng hoan nghênh con."
Đây là lân đâu Phương Thanh Nghiên nói muốn nguyện ý đến Phương gia.
Hai vợ chồng vui mừng ngồi lên xe rời đi, Phương Thư Nhiên cũng vẫy tay tạm biệt Phương Thanh Nghiên.
Phương Thanh Nghiên liếc mắt nhìn Lục Khiên đang đứng ngốc ở đó, nói: "Đúng rồi, chuyện kia đã làm xong chưa?”
Mặt Lục Khiên đỏ bừng, lắp bắp nói: "Rồi, rồi... Đều tại mẹ tôi, làm gì không biết."
Lục Ngọc Phi trừng mắt nhìn hắn, nhưng dù sao bà vẫn còn bận tâm đến mặt mũi của con trai mình ở trước mặt Phương Thanh Nghiên nên mới không răn dạy hắn.
Lục Khiên gọi tài xế lái xe tới, bảo Phương Thanh Nghiên lên xe, sau đó giấu đầu hở đuôi chạy tới ghế lái phụ.
Phương Thanh Nghiên cười cười, cũng không nói gì.
Sau cơn mưa trời lại sáng, phía chân trời cũng bắt lên một cầu vồng rực rỡ.
Nhìn cảnh đẹp như vậy, tâm tình Phương Thanh Nghiên cũng kìm lòng không đậu mà tốt hơn rất nhiều.
Xe dừng lại trước một phòng triển lãm.
Lục Khiên mở cửa xe, Phương Thanh Nghiên thuận thế đi xuống, trong ánh mắt của cô cũng để lộ ra vài phần kinh ngạc.
Trên tấm bảng triển lãm trưng bày ở cửa viết đây là buổi triển lãm các tác phẩm của một vị họa sĩ tranh sơn dầu vô cùng nổi tiếng.
Phương Thanh Nghiên rất thích tác phẩm của vị đại sư này.
Kiếp trước, vị đại sư này chỉ tới nước bọn họ triễn lãm có hai lần, mà cả hai lần đó cô đều đã bỏ lỡ.
Lần đầu tiên, là bởi vì cô không có cơ hội đến thành phố, khi đó cô còn đang bận phải làm thêm để trang trải học phí của mình.
Mà lần thứ hai, đó là bởi vì cô đã vào tù.
Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng Phương Thanh Nghiên bỗng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời không nhịn được mà đáy mắt cay cay.
Lục Khiên không để ý tới sự khác thường của cô, chỉ lo giải thích cho cô nghe: "Không phải cô nói thích vẽ tranh sao? Vị đại sư này rất nổi tiếng, vừa hay lại đúng lúc ông ấy mở triển lãm trong nước, vì thế tôi cũng muốn dẫn cô đến đây nhìn xem một chút..."
Phương Thanh Nghiên yên lặng lau khóe mắt, đi vào trong phòng triển lãm.
Từng bức tranh tinh xảo hiện ra trước mắt, còn có nhân viên công tác tiến hành giới thiệu đơn giản về cuộc đời của vị đại sư này.
Vị đại sư này cũng giống như nàng ở kiếp trước, có một tuổi thơ bi thảm, vì thế mà màu tranh lúc đầu của ông tràn ngập màu sắc đen tối cùng tuyệt vọng.
Nhưng sau đó ông đã chiến thắng được bóng ma tâm lý trong lòng mình, màu tranh cũng dần dần dần trở nên trong sáng, tốt đẹp hơn, cuối cùng còn gặt hái được rất nhiều thành tựu của đời mình.
Phương Thanh Nghiên từng rất say mê bức tranh của ông ấy, hy vọng mình cũng có thể giống như vị đại sư này, nhưng kết quả lại không thể như ý nguyện của mình.
Đời này, cô cũng coi như đã có thể viên mãn theo một ý nghĩa nào đó.
Phòng triển lãm hẻo lánh, có vẻ vô cùng yên tĩnh, bởi vì danh tiếng vị đại sư này không cao, phẩm vị tranh vẽ cũng tương đối nhỏ, cho nên người tới tham gia triển lãm cũng không phải rất nhiều.
Một người ngoài giới như Lục Khiên sẽ cảm thấy triển lãm tranh này cực kỳ bé nhỏ, cho nên cô biết cái gọi là niềm vui bất ngờ này cũng không phải trùng hợp gì, chỉ sợ là hắn sớm đã biết cô thích vị đại sư này, nên mới chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy.
Nhưng Phương Thanh Nghiên nhớ là hình như mình chưa từng nhắc tới vị đại sư này với Lục Khiên.
Đi một vòng trong phòng triển lãm, Phương Thanh Nghiên đột nhiên dừng bước, nắm lấy tay Lục Khiên.
Lục Khiên vốn đang im lặng đứng một bên nhất thời sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.
Phương Thanh Nghiên một tay cầm lấy bàn tay của hắn, cẩn thận nhìn kỹ từng kẽ ngón tay, cuối cùng ở trong khe hở của ngón áp út cùng ngón út, cô thấy được một nốt ruồi màu nâu nhạt.
Lục Khiên không rõ Phương Thanh Nghiên muốn làm gì, hắn chỉ cảm thấy bàn tay của cô vô cùng mêm mại, tựa như là bông vậy, khiến cho cả người hắn vô cùng thoải mái.
Hắn cũng không biết có phải là do ảo giác hay không, thân thể cô bỗng nhiên lại có chút run rẩy, đáy mắt cũng có ánh nước.
“Thanh Nghiên..."
Phương Thanh Nghiên ngẩng đầu, cảm xúc trong đáy mắt cuồn cuộn, khiến người ta có chút khó hiểu.
Hắn ghe thấy cô dịu dàng nói: "Làm bạn trai tôi đi, Lục Khiên."
Lục Khiên bỗng ngây ngẩn cả người, đợi đến khi hắn hồi phục lại tinh thân, mới mừng rỡ như điên kéo cô vào lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT