Không biết bắt đầu từ khi nào, ký ức về kiếp trước của cô đã dần dần bắt đầu phai mờ, hiện tại cô chỉ có thể nhớ đến bóng dáng mơ hồ của người đó, chứ nếu nói về chỉ tiết thì cho dù làm cách nào cô cũng không nhớ ra.
Người này ở cuối cuộc đời cô, thường xuyên đến thăm cô, nhưng cô lại không nhớ nổi đối phương là ai.
Đương nhiên, lúc ấy tỉnh thân của cô cũng đã không được bình thường, nếu muốn nhớ về những thứ này cũng rất khó.
Nhưng sau khi cô ý thức được sự tồn tại của người này, thì nó liền giống như có ai đang gãi ngứa trong ngực mình vậy, khiến cho cô không thể nào bỏ nó xuống được.
Thẩm Khả Di không nghĩ tới cô sẽ hỏi đến vấn đề này, sau khi cô ta cẩn thận hồi tưởng lại một chút, thì liên thành thật trả lời: "Ngoại trừ Phương Thư Nhiên, hình như là có một người như vậy, nhưng mà lúc đó trong sách không có nhắc tới tên, chỉ nói đặc điểm duy nhất để nhận dạng là trong kẽ tay của anh ta có một nốt ruồi."
Đây được xem như là một giải thiết nho nhỏ của tác giả để cho độc giả nhao nhao suy đoán người này là ai, có người suy đoán đó là Từ Ngôn Chị, bởi họ cho rằng dù sao thì tên cặn bã này không phải hoàn toàn vô tâm đối với Phương Thanh Nghiên, mà vẫn có chút tình cảm.
Nữ phụ ác độc trong sách tuy rằng khiến người ta chán ghét, nhưng mà câu chuyện đằng sau thân thế của cô quả thực cũng khiến người ta đồng tình, thậm chí là sau khi thân thế của cô được vạch trần, các độc giả đối với cô cũng là vừa hận vừa thương, đến cuối cùng lại hy vọng cô có thể nhận được một chút bù đắp nào đó.
Nhưng mà, tình cảm của người tên đàn ông cặn bã kia chính là thứ không đáng giá được trân trọng nhất.
Sau khi Phương Thanh Nghiên nghe được những lời này, bỗng khẽ nhíu mày, tựa hồ trong ngực có cảm giác gì đó đang từ từ chui ra.
Cuối cùng cô nhìn Thẩm Khả Di, nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với dì Lục về quyết định của tôi."
Thẩm Khả Di chân chờ nhìn cô, nhất thời không biết nên làm gì.
Đại khái qua ba mươi giây, cô ta mới bước ra khỏi phòng.
Chỉ mới một buổi nói chuyện ngắn ngủi, nhân sinh cô ta bỗng nhiên thay đổi chóng mặt.
Cô ta nghĩ, nếu như được trở lại lúc ban đầu, cô nhất định sẽ không đi đường tắt, tìm cách lợi dụng Phương Thanh Nghiên để gặp nữ chính, mà là sẽ mang theo cha mẹ của mình sớm làm giàu lên, nói không chừng hiện tại gia đình bọn họ đã sớm có gia tài bạc triệu...
Đáng tiếc, trong cuộc đời này cô đã không có cơ hội để làm lại nữa rồi.
...
Lục Ngọc Phi ít nhiều có chút bất mãn đối quyết định của Phương Thanh Nghiên, nhưng mà chỉ có thể nói: "Thả hổ về núi tất sẽ lưu lại hậu hoạn!"
Phương Thanh Nghiên cũng rất bình tĩnh, nói: "Với năng lực hiện tại của cô ta cũng sẽ không thể uy hiếp được cháu."
"Rất có tự tin, cháu đúng là khiến cho dì phải nhìn với cặp mắt khác!" Lục Ngọc Phi cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Phương Thanh Nghiên.
Đoàn người đi ra khỏi biệt thự.
Vẻ mặt căng thẳng của vợ chồng Phương Mậu lúc này cũng đã được buông xuống, bọn họ cùng Lục Ngọc Phi chào hỏi khách sáo một phen sau đó liền định tạm biệt nhau.
Trước khi lên xe, ánh mắt Vu Tĩnh Văn lại nhịn không nhìn đến Phương Thanh Nghiên, do dự một chút vẫn là nói: "Nếu con rảnh thì có thể đến nhà mình ngồi chơi một chút không?"
Vừa nói dứt câu thì bà liền có chút hối hận, sợ mình bị cự tuyệt.
Phương Thanh Nghiên cũng không có tỏ thái độ, mặc dù cô không có cự tuyệt bọn họ, nhưng cảm giác bức bách này cũng đủ khiến người ta khó chịu.
"Nếu dì là cháu, dì mới không thèm "tương kín như tân với họ.
Những thứ nên thuộc về dì, dì đều sẽ đòi lại toàn bộ, dù sao nếu đã không có tình cảm vậy thì không thể ngay cả vật chất chúng ta cũng phải chịu thiệt sao?"
Phương Thanh Nghiên bị lời nói của bà ấy chọc cười, Lục Ngọc Phi chính là người như vậy, bà dám yêu dám hận, tính tình tùy tâm sở dục, bình thường luôn sống một cuộc sống tiêu diêu tự tại, khiến cho người ta không khỏi hâm mộ.
Cô nhịn không được nở nụ cười, vẻ mặt như đã lãnh giáo được điều bà dạy mà không ngừng gật đầu, sau đó cô liền hướng về phía của Phương Thư Nhiên nói: "Em sẽ cố gắng thu xếp thời gian đến nhà chị một chuyến."
Lời này tuy là nói với Phương Thư Nhiên, nhưng cũng coi như là sự nhượng bộ lớn nhất của cô đối với bọn họ.
Hai vợ chồng bọn họ kinh ngạc đến mở to hai mắt.
Phương Mậu vuốt ve kính mắt, vẻ mặt lộ ra vẻ kích động, nhịn không được hỏi: "Nghiên Nghiên, con thật sự sẽ đến sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT