Nói tới đây, giọng nói Phương Thư Nhiên dừng một chút rồi mới tiếp tục: "Đương nhiên, chị không quá trông chờ em sẽ liên gỡ bỏ hết khúc mắc trong lòng chỉ nhờ chuyện này, chị chỉ mong em có thể hiểu rõ chân tướng mọi chuyện, đừng để chuyện hiểu lâm này lớn hơn nữa mà khiến em có bóng ma tâm lý.

Phương Thư Nhiên đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, cô có thể cảm nhận được cảm giác không được cha mẹ ruột công nhận, cho nên cũng hiểu phần nào cách hành xử của Phương Thanh Nghiên.

Phương Thanh Nghiên trâm mặc, cô biết Vu Tĩnh Văn bởi vì bị bệnh mới quên sự tồn tại của mình nhưng không cách nào lí giải được vì sao đối phương bài xích cô đến vậy.

Cho dù là đã quên nhưng ít nhất vẫn có thể chung sống hòa bình, thế nhưng Vu Tĩnh Văn lại coi cô là hồng thủy mãnh thú, luôn dùng mọi cách thức cùng thủ đoạn âm thầm chèn ép cô, còn luôn nhìn cô với ánh mắt thăm dò cùng chán ghét nhìn cô...

Thì ra là bởi vì Vu Tĩnh Văn hiểu lầm cô là con riêng của chồng và người phụ nữ khác?

Nghi vấn này, cho tới bây giờ mới có được đáp án.

Vu Tĩnh Văn bởi vì chướng ngại tinh thân mà quên mình, không ủng hộ mình, những thứ này cô đều có thể tiếp nhận, cô chỉ là không thể tiếp nhận sự chán ghét đè nén trong ánh mắt của mẹ ruột.

Đời này bởi vì có Thẩm Khả Di vô cùng ở trước mặt Tĩnh Văn nói hươu nói vượn, mà kiếp trước... Chỉ sợ là Lưu Bội Trân! Với tâm cơ mưu mô của Lưu Bội Trân chắc chắn sẽ không muốn cô sống tốt, chuyện bịa đặt linh tinh ở trước mặt Tĩnh Văn, bà ta hoàn toàn có thể làm được...

Sau một thời gian dài tìm kiếm đáp án, hóa ra bi kịch ở kiếp trước của cô hoàn toàn là bị thao túng bởi người có tâm đồ độc ác, quả là sự hiểu lầm hết sức nực cười.

Phương Thanh Nghiên nhắm mắt lại, lại một lần nữa mở ra, cô thản nhiên nói: "Tôi hiểu rồi, thế nhưng cũng đúng như lời chị nói, tôi không thể dễ dàng tha thứ cho bọn họ được... Tôi cũng nói rồi, hiện tại tôi sống vô cùng tốt, cũng vô cùng hài lòng, tôi không muốn có người đến quấy rây cuộc sống của mình."

Cho dù biết đó là hiểu lầm, nhưng cũng không cách nào thay đổi tổn thương mà cô từng phải nhận lấy, không quấy râầy lẫn nhau đối với cô mà nói chính là kết quả tốt nhất.

Phương Thư Nhiên dùng ánh mắt đây mong đợi nhìn cô: "Vậy em không muốn kết giao với chị sao? Chúng ta là người thân nhất trên đời, năm đó chúng ta cùng nhau đến thế giới này, cho dù không thể làm chị em thì làm bạn bè cũng có thể chứ?"

Phương Thanh Nghiên nhìn chằm chằm đôi mắt ướt sũng như nai con của cô ấy, dở khóc dở cười gật đầu.

"Được, vậy làm bạn đi."

Cô đúng là nên kết thúc với bản thân ở kiếp trước, mà có lẽ làm bạn với Phương Thư Nhiên cũng sẽ là một khởi đầu không tôi.

Đêm đó, Phương Thanh Nghiên có một giấc mộng rất dài.

Trong mơ, cô ở sau song sắt tay chân lạnh ngắt, trên đỉnh đầu là chất lỏng nóng ấm màu đỏ theo trán lăn xuống từng giọt từng giọt, trước mắt dần mờ đi... Trong mông lung dường như có một tia sáng chiếu đến, bên tai vang lên giọng nữ nhẹ nhàng.

"Thanh Nghiên, tại sao em lại trở thành bộ dạng này chứ, sao em không chịu nghe lời chị nói?"

"Em đừng lo, Từ Ngôn Chỉ hiện tại đã bị bắt lại, tất cả chứng cứ phạm tội của hắn cũng đã bị đưa ra ánh sáng, chị sẽ giải oan thay eml”

"Thanh Nghiên em không được ngủ, nếu còn ngủ nữa em sẽ phải nhập viện mất!"

Cô nghe những lời này, đáy lòng lại sinh ra sự tức giận từ trước nay chưa từng có, cô dùng hết sức đẩy cô gái kia ra, giận dữ quát: "Cô cút ngay! Tôi không cần sự thương hại của côi!"

Cô gái kia vẫn kiên định nắm chặt tay cô, không chút do dự nói: "Đây không phải thương hại, chị là chị gái ruột của em, chị có nghĩa vụ phải bảo vệ em”

Sau đó, cô rơi vào bóng tối vô tận.

Mà trong bóng tối vĩnh viễn không thoát ra nổi này, dường như cô lại nghe được thanh âm kia.

"Nếu có kiếp sau, chị vẫn nguyện ý làm chị gái của em!"

"Em không muốn vậy cũng không sao, chị sẽ làm bạn với em, chị sẽ trở thành người bạn tốt nhất, cũng thân nhất của em..."

Tần Thục Huệ vốn định dọn đi khỏi huyện Nam Hương, thế nhưng trước mắt vợ chồng Phương Mậu cũng đã trở về kinh thành, hơn nữa có lời hứa của Phương Thư Nhiên nói là sẽ không quấy râầy cuộc sống của Phương Thanh Nghiên nữa, tự nhiên cũng từ bỏ chủ ý này.

Cuộc sống vẫn trôi qua đâu vào đấy.

Đông đi xuân đến, chớp mắt lại thêm một năm nữa.

Khi nhiệt độ ngoài trời không ngừng tăng lên, cũng là lúc kỳ thi tốt nghiệp trung học hàng năm tới gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play