Phương Thanh Nghiên tắm rửa một lượt rồi nhanh chóng lên giường, ngủ tới mức trời tru đất diệt cũng không hay biết, khi tỉnh lại trong nhà đã có một vị khách không mời mà đến.

Phương Thư Nhiên đứng ở ngoài cửa an ninh, trong tay mang theo quà tặng lớn nhỏ đang bất lực cầu xin Tần Thục Huệ,/Dì à, dì để cho con gặp Thanh Nghiên một lần đi, bọn con tốt xấu gì cũng là chị em ruột, con sẽ không hại em ấy..."

"Đủ rồi, Thanh Nghiên nói rõ con bé không muốn nhận gia đình ruột thịt mà chỉ muốn sống cuộc sống của riêng con bé, mấy người đừng đến phiền con bé nữal"

Phương Thư Nhiên mím môi, bối rối: "Dì à, dì coi như giúp con một lần được không, con ở đây đợi một tuần là muốn được nói chuyện với Phương Thanh Nghiên, con không khuyên em ấy về nhà, chỉ là muốn nói với em ấy một số chuyện mà em ấy nhất định phải biết!"

Thấy thế, Phương Thanh Nghiên cao giọng nói: "Cho cô ấy vào đi."

Tần Thục Huệ vẻ mặt lo lắng,"Nghiên Nghiên, con tỉnh rồi sao, thân thể tốt hơn chút nào chưa?”

"Con không sao rồi." Phương Thanh Nghiên lắc đầu, ánh mắt dừng ở trên người Phương Thư Nhiên, Chị tới phòng tôi đi."

Phương Thư Nhiên hưng phấn gật đầu, nhanh chóng thay giày, đặt quà xuống rồi đi tới, Tân Thục Huệ đương nhiên cũng không cản được cô.

Trong phòng.

Phương Thư Nhiên tò mò đánh giá căn phòng lại không khỏi cau mày, căn phòng này của Phương Thanh Nghiên đại khái chỉ lớn bằng phòng tắm của cô, hai người là chị em ruột, hoàn cảnh cuộc sống lại khác nhau một trời một vực, cô không dám tưởng tượng trước kia Phương Thanh Nghiên đã phải trải qua cuộc sống như thế nào.

Nhưng vị đại tiểu thư này hiển nhiên không ý thức được, phòng tắm ba mươi mét vuông bình thường cũng chỉ có hào môn mới có, người bình thường ai lại lãng phí diện tích lớn như vậy cho toilet chứ?

Phương Thanh Nghiên ở trong khu dân cư cao cấp nhất huyện Nam Hương, nội thất cùng cách trang trí trong nhà đều qua tay cô, điều kiện sống cũng gọi là tốt nhất trong tất cả ngôi nhà của gia đình bình thường.

Phương Thư Nhiên suy nghĩ hồi lâu chỉ cảm thấy đau lòng muốn chết, đôi mắt ngấn lệ nhìn vê phía Phương Thanh Nghiên, nói: "Thanh Nghiên, em sống thật không dễ dàng, cuộc sống cực khổ đến vậy sao em có thể chịu đựng được..."

Phương Thanh Nghiên: ”..."

Đổi lại là kiếp trước, cô nhất định sẽ dùng vẻ mặt chán ghét đến tột độ kêu Phương Thư Nhiên cút ra ngoài, bởi Phương Thanh Nghiên đơn thuần thiện lương như vậy còn có sự đồng cảm mạnh mẽ hơn người, con người có tâm địa tối tăm như cô không cách nào hiểu nổi.

Cô cảm thấy Phương Thư Nhiên đang làm bộ làm tịch đóng vai đạo đức giả, đồng tình và thương hại đến vậy cũng tổn thương lòng tự trọng của cô.

Cùng với những mâu thuẫn trước đó làm cho tỷ chị em hai người họ càng lúc càng xa cách nhau.

Đương nhiên Phương Thanh Nghiên hiện tại cũng không còn những suy nghĩ tiêu cực kia nữa, cô nhìn Phương Thư Nhiên nước mắt đầy mặt, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười, liền nói: "Chị không cần suy nghĩ lung tung, tôi sống rất tốt."

Phương Thư Nhiên chớp chớp mắt, mím môi nhỏ hỏi lại,"Thật sao? Nhưng chị nghe mẹ em nói khi còn bé em phải chịu khổ rất nhiều, còn thiếu chút nữa mất mạng..."

Phương Thanh Nghiên lắc đầu,Tôi bây giờ không phải vẫn đang rất tốt sao?"

Phương Thư Nhiên ngẫm lại cũng đúng, gật đầu thật mạnh, nhịn không được kéo tay của cô làm ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Sau này cũng sẽ rất tốt, mặc dù em không muốn nhận gia đình mình nữa, nhưng là cha mẹ của chị cũng chính là cha mẹ của em, tất cả mọi người sẽ luôn giúp đỡ em, bảo vệ eml"

Phương Thanh Nghiên lại nhíu nhíu mày,"Tôi không cần, nếu như mục đích của chị đến đây là để khuyên tôi trở về Bắc Kinh thì không cần uổng công phí sức nữa.

"

Phương Thư Nhiên nhẹ giọng nói: "Chị không phải muốn khuyên em trở về, cha mẹ cũng đã bị chị thuyết phục về lại Bắc Kinh rồi, chị vẫn luôn ưu tiên mong muốn của em lên đầu.

Nhà mình luôn hoan nghênh em trở về, thế nhưng nếu em không muốn về thì mọi người cũng không ép buộc em."

Phương Thanh Nghiên có chút kinh ngạc nhìn cô một cái.

Phương Thư Nhiên cười cười, tiếp tục nói: "Lần này chị tới chủ yếu là muốn nói cho em biết một chuyện, hẳn là em biết Thẩm Khả Di đúng không?"

"Sao đột nhiên lại nhắc tới cô ta!" Phương Thanh Nghiên biến sắc, "Chị cũng biết cô ta?"

Phương Thư Nhiên liền đem chuyện vừa xảy ra của mình và Thẩm Khả Di nói một lượt, đương nhiên cũng bao gồm cả việc Thẩm Khả Di ở trước mặt mình cùng Vu Tĩnh Văn phá hỏng hình tượng Phương Thanh Nghiên như thế nào.

"Em có thể không biết khi mẹ bị bệnh, ba vì chữa khỏi cho mẹ nên đã mời bác sĩ đến thôi miên, khiến mẹ quên đi ký ức về em, như vậy mẹ mới có thể dễ chịu hơn một chút. Chính Thẩm Khả Di cố ý nói xấu em trước mặt mẹ, còn khiến mẹ hiểu lầm mới có thể khiến quan hệ giữa em và mẹ căng thẳng như vậy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play