*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Nếu không phải do hôm nay cô bỗng nhiên muốn phơi chăn, đem ga giường đệm chăn gì đó toàn bộ đều dời đi, thì mấy cái bình gốm này còn không biết đến khi nào mới bị phát hiện.

Mà ngoài đậu chua ra, trong bình gốm này còn có củ cải cay và măng chua, như vậy cái mùi chua kia đương nhiên là từ măng chua này rồi.

Trong nháy mắt mở cái bình gốm măng chua ra, Phương Thanh Nghiên giống như nhìn thấy một luồng khói xanh từ trong miệng bình gốm chui ra, cô lập tức che mũi lui về phía sau một bước.

Mùi vị này, cũng quá mê hồn rồi…

Trong đầu Phương Thanh Nghiên đột nhiên hiện lên một suy nghĩ, đối với loại hương vị mang tính công kích người như thế thì nó hoàn toàn có thể hấp dẫn được sự chú ý của tất cả mọi người.

Cô nhất thời có chủ ý, vội vàng đi ra phòng bếp bên ngoài.

Sau giờ ngọ, hành lang ngay cả bóng ma cũng không có, từng đợt tiếng ve kêu rất có tiết tấu, càng làm nổi bật thêm không gian yên tĩnh bốn phía không người này.

Phương Thanh Nghiên lấy ra mấy cái bát đĩa, từ trong bình gốm múc ra từng đĩa đậu đũa chua, củ cải cay cùng măng chua, sau đó đun sôi canh sườn tối hôm qua ăn còn dư lại, lại từ trong ngăn tủ lấy ra một bao bột khô.

Bột khô và sườn đều là Củng Kiến Trung mua đem tới, trước khi rời đi đã đưa hai mẹ con cô đi đến Nam thị, hắn còn đặc biệt tới nhà cô thắp một nén nhang cho Phương Chí Cường, cũng thuận tiện ăn một bữa cơm với bọn họ.

Hiện tại kinh tế Tần Thục Huệ vô cùng túng quẫn, đương nhiên nhà bọn họ không lấy ra được đồ ăn ngon để chiêu đãi.

Mà Củng Kiến Trung khi nhìn thấy một bàn đồ ăn nhạt nhẽo thì liền biết mẹ con Tần Thục Huệ đang trải qua cuộc sống khốn khổ như thế nào, vì thế sau khi ăn xong hắn liền đi ra ngoài xách một túi đồ ăn lớn tới đây.

Tần Thục Huệ đương nhiên không tiện lấy những thứ này, nhưng Củng Kiến Trung đã nói là mua cho cháu gái, dù sao thì đứa nhỏ hiện vẫn còn đang tuổi lớn, mỗi ngày sao có thể ăn mấy thứ này được chứ.

sau khi Tần Thục Huệ nghe xong lý do thì cũng không tiện cự tuyệt nữa.

Củng Kiến Trung đoán chừng cũng là lo lắng khi mùa hè đến, đồ ăn dự trữ không được bao lâu, cho nên mua đại đa số đều là hoa quả khô, sườn thì là hắn đặc biệt mua đến để bồi bổ dinh dưỡng cho Phương Thanh Nghiên.

Điều này cũng đã tạo ra đường sống cho Phương Thanh Nghiên.

Đầu tiên cô dùng nước ngâm bao bột khô kia, sau đó kiên nhẫn dùng thìa múc bọt nổi trong canh sườn, đồng thời không quên lấy ra đủ loại hương liệu chuẩn bị nêm nếm gia vị.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play